Chạm để tắt
Chạm để tắt

Minh Hôn - 1272

Cập nhật lúc: 2024-08-14 20:40:18
Lượt xem: 16

Nhìn thấy cảnh tượng này, trái tim của lão Phong và tôi đều “Lộp bộp” một tiếng, nhưng lại không hề cảm thấy sợ hãi mà lại cảm thấy rất phấn khích, bởi vì điều này đại biểu cho việc người quá cố đang được dẫn từ bên ngoài vào trong nhà dọc theo con đường tro này.

Mặc dù phương pháp và tập tục này vẫn còn được lưu giữ ở rất nhiều vùng nông thôn, nhưng ở các đô thị ngày nay đã không còn có nhiều người làm nữa.

Thấy vậy, lão Phong có chút kích động: "Sư, sư phụ!"

Thấy lão Phong lên tiếng, tôi lại đưa tay bịt miệng cậu ấy lại.

Tôi từng nghe sư phụ tôi nói, người đang hồi hồn thì không thể chịu nổi cảnh bị người còn sống dọa sợ hoặc làm cho tức giận.

Mà vị trí này của chúng tôi lại rất gần với con đường tro rơm kia.

Cho nên nếu một hơi này của lão Phong thổi tới chỗ của Độc đạo trưởng, vậy sẽ được gọi là đại bất kính.

Sau khi lão Phong bị tôi bịp miệng lại và thấy tôi liên tục lắc đầu, đồng thời lấy nước mắt trâu mở Thiên Nhãn ra.

Lão Phong vừa rồi còn tỏ ra quá mức kích động, lúc này mới kịp phản ứng lại.

Sau khi liên tục gật đầu với tôi thì lúc này tôi mới buông tay ra.

Ngay sau đó, hai người chúng tôi cũng không nói nhảm mà trực tiếp bôi nước mắt trâu lên mí mắt, mở Thiên Nhãn.

Khi Thiên Nhãn được mở ra, hai chúng tôi lập tức nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trước.

Nếu đó không phải là Độc đạo trưởng thì còn có thể là ai nữa?

Tuy nhiên, ngoài Độc đạo trưởng thì lão Phong và tôi cũng rất ngạc nhiên khi phát hiện, Độc đạo trưởng không phải là người duy nhất đến căn phòng này.

Ngoài ra còn có hai người một đen một trắng, trên đầu đội một cái mũ vừa cao vừa lớn...

*********

Nhìn thấy cảnh tượng này, vẻ mặt vui mừng vừa rồi của lão Phong và tôi đột nhiên cứng lại.

Chỉ một lúc trong lòng của tôi đã tràn ngập những đợt sóng bất tận.

Bởi vì cái tạo hình một đen một trắng này, quả thực là đã để lại một ấn tượng khắc sâu trong lòng tôi.

Ngoại trừ Độc đạo trưởng một thân áo bào trắng ra thì còn có hai người một trắng một đen khác.

Màu sắc khác biệt, đầu đội một cái mũ cao và lớn, trên tay cầm một cây gậy khóc tang.

Lúc này bọn họ đang ngồi ở trên ghế, trừng lớn hai mắt mà nhìn chằm chằm thẳng về phía lão Phong và tôi.

Mẹ nó! Đây chẳng phải chính là quỷ sai câu hồn của âm phủ, Hắc Bạch Vô Thường sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/minh-hon/1272.html.]

Bạch Vô Thường Tạ Tất An, đỉnh đầu viết một dòng chữ "Nhất Kiến Phát Tài", lúc này trên mặt ông ta đang lộ ra vẻ giễu cợt, lắc lư cái lưỡi dài.

Người còn lại là Hắc Vô Thường Phạm Vô Cứu, trên đầu viết dòng chữ "Thiên Hạ Thái Bình". Lúc này đang lộ ra vẻ mặt u ám, tựa như ai cũng thiếu nợ ông ta 500 vạn vậy.

Về phần Độc đạo trưởng, lúc này đang đờ đẫn đứng ở một bên, trên tay đeo xiềng xích, ánh mắt trống rỗng.

Nhìn thấy điều này, lão Phong và tôi hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

Độc đạo trưởng đã trở về nhưng chúng tôi lại không ngờ, ngoài Độc đạo trưởng ra thì còn gặp được Hắc Bạch Vô Thường.

Mặc dù đã trôi qua lâu như vậy nhưng tôi vẫn còn nhớ rất rõ ràng.

Cảnh tượng lúc bản thân đến quán bar uống rượu nhìn thấy bốn tên Smart bị câu hồn trước đó.

Nếu không phải đầu óc tôi xoay chuyển nhanh thì bản thân đã bị hai tên này câu mất hồn phách bé bỏng của mình rồi.

Nhưng không nghĩ tới lúc gặp lại, thế mà lại trong hoàn cảnh như thế này.

Lão Phong và tôi quá mức khiếp sợ, cho nên trong lúc nhất thời không kịp phản ứng lại.

Kết quả là vị Bạch Vô Thường Tạ Tất An đang ngồi ở trên ghế, lắc lư đầu lưỡi lại đột nhiên dùng thanh âm không rõ mà mở miệng nói: “Thấy bổn âm sai rồi mà còn không mau lại đây chào hỏi?”

Nghe vậy, lão Phong và tôi chợt tỉnh lại từ trong kinh ngạc.

Tôi nào dám chậm trễ, nếu chẳng may đắc tội hai vị quan gia này thì tôi sẽ trực tiếp bị người ta câu mất hồn phách.

Sau đó tôi lập tức tóm lấy lão Phong rồi vội vã tiến về phía trước.

Tiếp theo đó chính là cung kính chắp tay với Hắc Bạch Vô Thường: "Người trừ tàĐinh Vĩ, tham kiến Thất gia và Bát gia!"

Lão Phong thấy tôi nói như vậy thì cũng hô theo một câu: “Người trừ tà  Bạch Phong, tham kiến Thất gia và Bát gia!”

Lão Phong hiển nhiên còn khẩn trương hơn tôi, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên cậu ấy nhìn thấy Hắc Bạch Vô Thường.

Mà tôi, cho dù như thế thì cũng coi như là đã từng trải qua điều đó một lần, cho nên lúc này tôi cũng có thể khống chế được sự căng thẳng ở trong lòng.

Hai người chúng tôi vừa dứt lời, Bạch Vô Thường Tạ Tất An lại lên tiếng: "Đinh Phàm, lần này cậu lại gặp được bổn âm sai, quả nhiên duyên phận của chúng ta vẫn chưa cạn mà! Xem ra đêm nay chúng tôi phải mang đi nhiều người hơn rồi...!”

Vừa nghe xong lời này thì mặt mũi tôi đã tái mét.

Mẹ nó, ai thèm có duyên phận chưa cạn với ông chứ? Ông đây đâu có ngu mà tự mình tìm đường chết?

Nhưng tôi làm gì dám chậm trễ, vẫn cười “ha ha” mở miệng nói: "Thất, Thất gia nói đùa, ngài ở dưới đó là người có quyền cao chức trọng. Còn tôi chỉ là một đạo sĩ nhỏ bé ở trên dương gian, lão nhân gia ngài đừng dọa tôi như thế.”

"Hừ gặp được bổn âm sai, nhất định phải chết!" Phạm Vô Cứu đột nhiên nói ra một câu như thế khiến cho tôi sợ tới mức trong lòng “lộp bộp” một cái.

Loading...