Chạm để tắt
Chạm để tắt

Minh Hôn - 1229

Cập nhật lúc: 2024-08-04 20:37:36
Lượt xem: 9

“Xong rồi, tên ngốc kia cũng không biết đường mà trốn đi!”

“Mẹ kiếp, bị dọa sợ rồi à? Anh ta cũng không biết mà lùi về phía sau một chút đi chứ?”

“Xem ra anh ta thật sự là một kẻ thua cuộc. Đến trốn tránh cũng không biết, chắc chắn còn chẳng thể đánh nổi tôi.”

Phía dưới lại thảo luận xôn xao, ai ai cũng khinh thường tôi.

Nhưng mà, ngay vào khoảnh khắc kiếm gỗ đào sắp đ.â.m trúng vào yết hầu của tôi…

Chỉ thấy tôi đột nhiên bước lên phía trước một bước, chân đạp nhẹ một cái.

Động tác này nhìn như rất tuỳ tiện, nhưng góc độ, sức mạnh và thời gian đều rất hợp lý.

Tống Sơn Hà căn bản còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ nghe “Bang” một tiếng, cả người anh ta đã bị đá ngã sõng soài trên đất, nhìn vô cùng chất vật.

Một màn này diễn ra quá đột ngột, mọi người còn chưa kịp nhìn kỹ thì chuyện đã xong rồi.

Tất cả mọi người có mặt ở đây đều kinh ngạc đến mức trợn mắt há mồm, ai cũng lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi…

************

Sau khi tôi giơ chân ra đá một cái, hiện trường lập tức chìm vào yên tĩnh.

Tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, hoàn toàn không tin vào những gì chính mắt mình đã nhìn thấy.

“Chết tiệt, chuyện gì mới xảy ra vậy?”

“Tống Sơn Hà, Tống Sơn Hà bị người ta dùng một chân đá ngã sao?”

“Mẹ kiếp, không phải do tôi nhìn nhầm chứ? Tống Sơn Hà chính là đệ tử của phái Mao Sơn đấy, sức lực vô cùng lớn mạnh!”

“May mắn, nhất định là may mắn!”

“…”

Rất nhiều người đều sinh ra nghi ngờ, ai cũng nói, một vị tán tu còn trẻ như tôi làm sao có thể đánh bại được đệ tử Mao Sơn như Tống Sơn Hà.

Cho dù mọi người đều tận mắt nhìn thấy, nhưng vẫn thấy khó tin.

Tống Sơn Hà cảm thấy mặt mũi của mình đã mất hết rồi, vì chính anh ta là người đã lôi tôi lên võ đài.

Kết quả bây giờ thì đẹp mắt rồi, chỉ một cước của tôi đã đạp ngã anh ta,

Anh ta bị vả mặt đôm đốp đến phát đau, cảm giác như anh danh một đời ( danh tiếng cả đời của anh hùng ) đã mất sạch.

Tống Sơn Hà tất nhiên không phục, bỗng nhiên bò dậy.

Sau đó còn gân cổ lên nói với tôi: “Hừ, mày đánh lén tao. Vừa rồi không tính, bây giờ tao mới ra tay thật!”

Rất nhiều khán giả từng chế giễu tôi nghe được Tống Sơn Hà nói như vậy, lúc này cũng sôi nổi phụ hoạ theo.

“Đúng vậy, Tống sư huynh là bị đánh lén!”

“Tống sư huynh, lúc này hãy cho anh ta biết mặt đi!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/minh-hon/1229.html.]

Những lúc này lại có một số ít người tương đối bình tĩnh, chẳng hạn như là các bị tiền bối, các vị trưởng lão kia.

Hoặc là nói, bọn họ đã nhìn ra được ai thắng, ai thua.

“Trần đạo trưởng, vị sư điệt này của ông, chỉ e không phải là đối thủ của vị tiểu hữu kia đâu!” Thiên Bảo đạo trưởng của phái Thương Quan mở miệng nói.

Trần Tử Kỳ lắc lắc đầu: “Chuyện của người trẻ tuổi ấy mà, cứ để cho bọn họ tự giải quyết đi! Vị sư điệt này của bần đạo có tính khí cao ngạo, cứ để cho cậu ta chịu đau một lần cũng tốt.”

Các vị trưởng bối và trưởng lão ngồi trên đài quan sát nói chuyện, còn ở trên võ đài, tôi nói với Tống Sơn Hà: “Tống Sơn Hà, hiện tại anh thật sự không phải đối thủ của tôi đâu, anh vẫn nên xuống đài đi thôi!”

“Hừ! Ai không phải đối thủ của mày chứ? Hôm nay, tao sẽ cho mày biết, tao - Tống Sơn Hà của phái Mao Sơn lợi hại thế nào. Cũng để cho mày biết, Tuyết Tuyết là của ai.” Nói xong, cơ thể của Tống Sơn Hà lại run lên, vận chuyển đạo khí tới cực hạn.

Tên này đã đạt tới cảnh giới Đạo Sư trung kỳ, nhưng cũng chỉ dừng lại ở giai đoạn trung kỳ mà thôi, khoảng cách này còn cách đột phá rất xa.

Chưa kể, tôi đã đạt đến cảnh giới Đạo Sư đỉnh phong rồi, anh ta chắc chắn không thắng được.

Tôi vẫn đứng im tại chỗ không nhúc nhích, còn Tống Sơn Hà lại hét lên một tiếng.

“A!”

Sau đó, anh ta lại lao về phía tôi, tốc độ lần này cực nhanh.

Lại là một kiếm chĩa thẳng vào nơi yếu hại của tôi.

Tôi không muốn lãng phí quá nhiều thể lực cùng đạo khí, bởi vì tôi cần phải dành được chiến thắng cuối cùng.

Tôi cũng không muốn kéo dài thời gian nữa, đối với tôi như vậy là đủ rồi.

Bởi càng về sau, linh lực của tôi sẽ càng ít đi, tôi sẽ càng bất lợi hơn.

Vì thế, tôi tính vẫn dùng một chiêu kia để thắng địch.

Tôi nhìn kỹ quỹ đạo tấn công của Tống Sơn Hà, rồi tiến về phía trước vài bước.

Thời điểm thanh trường kiếm của đối phương đến gần, tôi bất thình lình đánh ra một chưởng.

“Phanh!”

Một chưởng này dùng tới mười phần uy lực, Tống Sơn Hà hoàn toàn không ngăn cản được.

Chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm thiết vang lên, Tống Sơn Hà đã bay về phía sau hơn ba mét.

Cả người còn lăn vài vòng trên mặt đất, cuối cùng trực tiếp rơi xuống khỏi võ đài.

Trọng tài của phái Thương Quan, Trì Phong đạo trưởng thấy vậy, trực tiếp hô to một tiếng: “Đinh Vĩ thắng!”

Chỉ trong lập tức, khán giả phía dưới lại xôn xao.

“Ôi! Ôi!”

“Cậu chàng này mạnh quá!”

“Chân nhân không lộ tướng đấy, thế mà đánh bại được Tống Sơn Hà!”

“Một chưởng hạ gục đối thủ, người này rốt cuộc đã đạt tới cảnh giới nào rồi?”

“Người này còn không phải con cháu gia tộc lớn sao, hay là đệ tử đích truyền của vị tiền bối nào đó? Sao có thể lợi hại được như vậy? Mà trên giang hồ còn không ai biết tên tuổi của anh ta ư?”

Loading...