Chạm để tắt
Chạm để tắt

Minh Hôn - 1210

Cập nhật lúc: 2024-08-03 21:13:55
Lượt xem: 19

Sau khi bị đồng hồ báo thức đánh thức, lúc này tôi mới miễn cưỡng bò dậy.

Rửa mặt xong, tôi cùng lão Phong đi xuống dưới tầng.

Mới sáng sớm, những người còn lại trong nhà họ Ngưu đã lục đục trở về.

Phòng trước phòng sau, đều chật ních toàn là người nhà họ Ngưu.

Bởi vì mọi chuyện đã được giải quyết, bây giờ chỉ còn mỗi bước nhập quan nữa thôi.

Người trong nhà họ Ngưu thấy tôi và lão Phong xuống, họ đều rất lịch sự và chào hỏi chúng tôi nhiệt tình.

Tôi thấy ông Ngưu Đại đang mãi bận rộn, bèn hỏi ông ấy về tình hình của ông Ngưu Tứ, nhân tiện xem quan tài mới đã được đưa tới hay chưa.

Hai mắt ông Ngưu Đại đỏ hoe, nói ông Ngưu Tứ đã đỡ hơn nhiều, bây giờ ông ta đang nằm nghỉ ngơi.

Còn quan tài, thì phải chờ đến giữa trưa mới được đưa tới nơi.

Thấy tôi và lão Phong đã rời giường, ông ấy bèn dẫn hai người chúng tôi đi ăn bữa sáng.

Sau khi lắp đầy bụng, tôi cũng chẳng ngồi không, sau khi đi kiểm tra tình hình của ông Ngưu Tứ thì vội vàng chạy ra ngoài nghĩa trang chọn huyệt vị.

Đây là những điều nhỏ nhặt có thể dễ dàng giải quyết.

Đất tốt khó tìm, nhưng đất thường dùng để chôn cất người thì chỗ nào cũng có.

Rất nhanh, tôi và lão Phong đã tìm được một huyệt mộ mới cho ông nội Ngưu.

Tuy vị trí của huyệt mộ này không phải nơi quá tốt, nhưng cũng được coi là nơi có non xanh nước biếc, không đến nỗi quá tệ.

Nhưng người nhà họ Ngưu này vẫn luôn muốn tìm được một huyệt mộ thật tốt, nói gì mà muốn phát triển sự nghiệp kinh doanh của gia tộc.

Tôi lắc lắc đầu, huyệt mộ tốt dễ tìm như vậy sao?

Hơn nữa khu vực này còn bị giới hạn như vậy, chúng tôi biết tìm làm sao? Nếu thực sự có huyệt mộ tốt, chỉ e là đã bị người đi trước giành mất rồi.

Tôi chỉ có thể an ủi tâm lý của bọn họ, khoác lát một chút về huyệt vị đã chọn kia.

Sau khi chọn xong vị trí, tôi và lão Phong cũng đánh dấu chỗ này lại.

Chiếc quan tài được chuyển đến vào buổi chiều, nên chúng tôi phải động thổ trước, sau đó mới an táng ông nội Ngưu được.

Giữa trưa, ông cụ cả nhà họ Ngưu, ông cụ hai nhà họ Ngưu và những người khác đều đã tới.

Ông Ngưu Tứ cũng ra ngoài phơi nắng một lúc, nhưng trông vẫn rất yếu ớt.

Cùng lúc đó, một chiếc quan tài mới cũng được chuyển đến.

Tôi cùng lão Phong dẫn vài người đến để thu thập t.h.i t.h.ể của ông nội Ngưu.

Nhưng chờ tới khi chúng tôi quay trở lại tầng hầm một lần nữa, nhìn thấy t.h.i t.h.ể của ông nội Ngưu thì không khỏi giật mình.

Chúng tôi phát hiện ra t.h.i t.h.ể của ông nội Ngưu đã bị gió hong khô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/minh-hon/1210.html.]

Dù sao đây cũng là một t.h.i t.h.ể đã khuất được mười tuổi, không có sát khí bảo vệ, cũng chỉ là một cái thây khô bình thường mà thôi.

Sau khi đặt vào quan tài, mọi người khiêng t.h.i t.h.ể của ông cụ tới nhà chính.

Người nhà họ Ngưu bắt đầu hoá vàng mã, đốt hương nến, quỳ lạy, …

Khoảng ba giờ chiều, chúng tôi làm lễ khởi quan lên đường ( khiêng quan tài đi ).

Tới huyệt vị đã chọn từ trước, tôi và lão Phong lại làm thêm một trận pháp sự nữa,

Phải tới hai tiếng đồng hồ sau, cuối cùng mới có thể hạ quan, lấp đất.

Toàn bộ người nhà họ Ngưu, ba ông cụ trong nhà, và những người đồng trang lứa với Ngưu tiên sinh sau khi nhìn thấy ông nội Ngưu đã được nhập quan yên nghỉ, mới dám thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Đây chính là gánh nặng đã đè nén lên gia đình họ suốt mười năm qua.

Bây giờ tro về với tro, bụi trở về với bụi, chuyện của ông nội Ngưu, cuối cùng cũng kết thúc.

Khi mọi việc xong xuôi thì đã là sáu giờ chiều.

Sau khi tất cả người trong nhà họ Ngưu tế bái xong, lục đục trở về nhà cũ.

Khi chúng tôi quay lại nhà họ Ngưu, rất nhiều con cháu trong nhà họ cũng đã lần lượt rời đi.

Cả nhà họ đều là người làm buôn bán và người đang đi học, bọn họ đã trì hoãn vài ngày ở chỗ này, lúc này cũng đều vội vã chạy trở về.

Tôi và lão Phong không có xe, cũng đã muộn rồi, chúng tôi chỉ có thể ở lại đây thêm một đêm nữa vậy.

Lúc ăn cơm tối, vì tâm trạng tốt, nên tôi và lão Phong còn uống tới hai bình rượu.

Chúng tôi nghỉ ngơi một buổi tối, đến sáng ngày hôm sau.

Khi tôi và lão Phong phải ra về, người nhà họ Ngưu đều không nỡ để chúng tôi đi.

Họ tặng cho hai người chúng tôi một hộp quà, vừa nhận quà tôi đã lập tức mở ra.

Được lắm, bên trong tràn đầy những tờ nhân dân tệ, chỗ này ít nhất cũng phải hơn mười vạn tệ.

Mẹ kiếp, đúng là nhà giàu có khác!

Vung tay một cái là trả mười vạn tệ! Nhưng mà, con số này rất xứng đáng với công sức chúng tôi đã bỏ ra.

Dù sao thì hai người chúng tôi cũng đã liều sống liều chết, còn cứu được mạng của ông Ngưu Tứ, cẩn thận ngẫm lại, cái giá đó hoàn toàn xứng đáng.

Tôi cùng lão Phong cũng không khách sáo, trực tiếp nhận lấy.

Tiếp theo, vẫn là Ngưu tiên sinh đích thân lái xe đưa chúng tôi về nhà.

Như vậy, những vấn đề cuối cùng của người nhà họ Ngưu và ông nội Ngưu với sư phụ tôi, đều đã được giải quyết triệt để.

Sau khi trở về thị trấn Thanh Thạch, Ngưu tiên sinh lại cảm ơn tôi và lão Phong thêm một lần nữa, rồi mới lái xe trở về…

Sau sự việc này, cuộc sống của tôi và Lão Phong dường như đã quay lại những tháng này bình yên.

Loading...