Chạm để tắt
Chạm để tắt

Minh Hôn - 1207

Cập nhật lúc: 2024-08-03 21:13:03
Lượt xem: 16

 

Tôi gật gật đầu: “Ừ! Dùng Hoả Thiên công tiêu hao nhiều linh lực hơn bình thường, lúc này đã sử dụng được mười phút, cho nên tôi thấy hơi mệt!”

Căn cứ vào những gì đã trải qua, vào lúc cơ thể tôi khỏe mạnh nhất, hẳn là có thể sử dụng Hoả Thiên công trong nửa tiếng đồng hồ.

Nhưng lần này, mới có mười phút mà tôi đã không chịu được rồi.

Có thể thấy được, để đột phá được tới cảnh giới Đạo Quân phải tiêu hao linh lực lớn tới mức nào.

Ngay sau đó, tôi ngồi luôn tại trong huyệt mộ, thở hổn hển.

Lão Phong không chê nơi này toàn bùn đất, cũng ngồi xuống ngay bên cạnh tôi.

Với bàn tay dính đầy bùn đất, cậu ấy móc hộp thuốc ra, tính rút ra một điếu thuốc, vừa nghỉ ngơi và hút thuốc lá.

Lúc này đây, tôi và lão Phong đã hoàn toàn dựa vào năng lực của hai người chúng tôi để tiêu diệt hắc sát cương thi.

Tính từ lúc đối đầu với cương thi lông trắng mới thành hình, đến bây giờ, chúng tôi đã có thể đánh lại hắc sát cương thi ( cương thi lông đen ) mười năm.

Chỉ trong vòng hai năm này, chúng tôi đã đã bước qua ranh rới sống c.h.ế.t quá nhiều lần, bao nhiêu lần vượt qua nguy hiểm trùng trùng, mới có thể đạt được một chút đạo hạnh như bây giờ.

Trong lòng tôi có sự vui sướng, cũng có xót thương.

Sau khi lão Phong móc hộp thuốc ra, phát hiện chỉ còn lại một điếu thuốc.

Cậu ấy rít hai hơi, rồi lại đưa thuốc cho tôi.

Tôi cũng không chê, lập tức nhận một nửa điếu thuốc dính đầy bùn đất, cũng rít lấy hai hơi.

Hương vị của Nicotin làm tôi bình tĩnh lại.

Nhưng cũng làm tôi càng thêm khát vọng có được tu vi và đạo hạnh cường đại hơn.

Tôi chỉ còn cách cảnh giới Đạo Quân một bước nữa thôi, phải nhanh chóng đạt được tới cảnh giới này.

Không vì ai khác, mà vì Thượng Quan Thư.

Sinh mạng của cô ấy đã bắt đầu đếm ngược, cho nên, tôi không thể vì thành tựu bây giờ mà thả lỏng bản thân, lơ là việc tu luyện được.

Ngày sau tôi vẫn còn phải tiếp tục khổ tu, để cho bản thân nhanh có có được đột phá.

Lòng tôi nghĩ như vậy, tay cũng tự nhiên đưa cho lão Phong ngụm t.h.u.ố.c lá cuối cùng.

Sao đó, hai chúng tôi nghỉ ngơi được tầm mười phút, thấy cơ thể cũng đã khôi phục được một chút sức lực, tôi mới đứng dậy.

Tôi đi tới trước mặt con cương thi kia, lúc này nó đã không còn sát khí trong người nữa.

Thi thể của ông nội Ngưu cũng vì thế mà đã thay đổi hình dáng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/minh-hon/1207.html.]

Lớp lông đen trên da cũng rụng hết, trên làn da cũng xuất hiện tình trạng phân huỷ, hư thối.

Mùi tanh hôi lúc này càng nồng nặc hơn, làm cho người ta vừa ngửi thấy đã buồn nôn.

Tôi thở một hơi thật sâu, rồi mới rút Linh Đao từ trong t.h.i t.h.ể ông cụ ra.

Nhưng khi rút được Linh Đao ra, tôi kinh ngạc phát hiện ra một điều.

Thanh Linh Đao này vốn dĩ đã bị rỉ sét loang lổ, thế mà giờ lại trở nên trắng sáng.

Rỉ sét đã biến mất rất nhiều, lưỡi d.a.o nhìn cũng sắc bén hơn một chút.

Tôi có chút bối rối, sao thứ này còn có thể thay đổi vẻ bề ngoài vậy?

Sau khi đánh giá vài lần, lão Phong đã đi tới: “Cậu nhìn cái gì đấy?”

“À! Hình như con d.a.o găm nhỏ này của tôi đã trở nên sắc bén hơn một chút!” Tôi nói.

“Hả!” Lão Phong hơi chần chờ một chút, rồi cũng đi tới nhìn vài lần.

“Ối! Con d.a.o này đúng là sáng ra được một chút. Tôi nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy nó, nó đã rỉ sét đến mức không thể nhìn rõ được hình dáng thật sự.

Cậu xem mũi d.a.o bây giờ đi, không chỉ không còn rỉ sét, mà còn lộ ra lưỡi d.a.o bén nhọn…” Lão Phong cũng trầm trồ.

Tôi gật đầu một cái thật mạnh: “Đúng vậy! Tôi cũng cảm thấy kỳ lạ. Trước đây tôi chưa từng lau chùi nó, cho nên cứ tưởng nó vốn đã rỉ sét như vậy.”

Lão Phong nhìn con d.a.o găm đầy nghi ngờ, “Cái này hẳn là d.a.o quý, không cần phải nghi ngờ. Trước kia tôi có nghe người ta nói, d.a.o quý phải dùng chút m.á.u để mở ra. Tôi nhìn Linh Đao này của cậu, chắc tám, chín phần chính là một loại binh khí như vậy.”

“Mẹ kiếp, chẳng lẽ thật sự như vậy?”

Tôi có chút khiếp sợ nhìn Linh Đao trước mắt, vẻ mặt lão Phong càng thêm nghiêm trọng: “Hẳn là không sai được, nhưng Linh Đao này dường như chẳng có mấy hứng thú với m.á.u thì phải. Mỗi lần cậu sử dụng đến nó, chỉ thấy nó hấp thụ các loại năng lượng, vậy chắc hẳn, thứ này thông qua việc hấp thụ năng lượng để trở nên sắc bén hơn.”

Tuy rằng trong lòng tôi rất kinh ngạc, nhưng nghe lão Phong nói như vậy, tôi cảm thấy lời của cậu ấy hình như cũng không sai.

Linh Đao này không hút máu, nhưng có hút các loại năng lượng khác.

Sát khí, âm khí, đạo khí, yêu khí,… những thứ này Linh Đao đều có thể không ngừng hấp thụ, loại nào nó cũng có thể hút cạn.

Tuy rằng, nó có thể chuyển đổi thành một số năng lượng mới cho tôi, nhưng phần nhiều vẫn được nó giữ lại cho bản thân mình.

Đây có thể là một đặc điểm khác của Linh Đao, làm cho chính nó sắc bén hơn bằng cách hấp thụ các loại khí tức khác nhau.

Báu vật! Đây chính là một món báu vật!

Tôi chợt thấy mình có chút yêu thích món đồ này không thể buông tay, không hổ danh là món pháp bảo truyền thừa của Âm Thi môn.

Xem ra, ngoài trừ có thể hút được các loại khí tức, thứ này còn một số đặc tính khác, chỉ là trước mắt tôi chưa thể phát hiện ra.

Xong việc, tôi cất Linh Đao cẩn thận, rồi cùng lão Phong rời khỏi huyệt

Loading...