Chạm để tắt
Chạm để tắt

Minh Hôn - 120

Cập nhật lúc: 2024-07-11 18:10:30
Lượt xem: 45

Tôi không nghĩ tới chỉ vì Dương Tuyết chủ động bắt chuyện với tôi mà chúng tôi đã thu hút sự ghen tị của bàn bên cạnh.

Người khác thì còn được, nhưng người ở bàn bên đó đều là bọn lưu manh, là loại người độc ác nhất trong thị trấn của chúng tôi.

Mỗi ngày hết ăn uống no say rồi lại kiếm chuyện đánh nhau.

Mặc dù tôi không sợ bọn họ, nhưng cũng không muốn dây dưa chút nào với những người này.

Dương Tuyết cũng không thèm nhìn những người đó, cô ấy vẫn cầm ly rượu uống cạn, vô cùng bình tĩnh.

Cùng lúc đó, sau khi mắng mỏ Dương Tuyết, tên côn đồ tự xưng là anh Giao Long đã quay đầu nhìn tôi và Bạch Phong.

Sau đó cầm theo chai bia đi về phía hai chúng tôi.

Tên đầu sỏ lưu manh tên “Giao Long” đã trực tiếp hừ lạnh một tiếng: "Ông còn tưởng anh hùng từ đâu đến, thì ra là tên ngốc Đinh Vĩ chuyên xử lý người chết!"

Ba người ở bên cạnh nghe hắn trào phúng tôi, tức khắc cười to "Ha ha ha".

Mặc dù tôi không muốn tự chuốc lấy phiền phức, nhưng không có nghĩa là tôi có thể chịu được những lời chế giễu và lăng mạ của bọn họ.

Hơn nữa, đây chính là khi dễ lên trên đầu rồi, còn nhịn thì không phải là người.

Tôi đứng dậy tại chỗ với khuôn mặt lạnh lùng.

Bạch Phong thấy tôi đứng dậy, cũng chậm rãi đứng lên.

Nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ, không nhìn ra được cảm xúc.

Tôi lạnh mặt nhìn tên đầu sỏ lưu manh: “Thức thời thì lập tức cút ngay”.

Bốn người kia căn bản không để ở trong lòng, tên đầu sỏ lưu manh còn ra vẻ khinh thường.

Hắn trừng mắt nhìn tôi, miệt thị mở miệng: "Thằng ranh con, mày ăn gan hùm mật gấu đúng không? Chẳng lẽ mày không biết tên tuổi và địa vị của Giao Long tao ở thị trấn Thanh Long này? Ở khu vực này, tao là người quyết định mọi thứ.”

Nói xong, hắn chỉ tay xuống đất, lại dùng n.g.ự.c húc tôi: "Sao nào, không phục? Vậy thì đánh tao đi! Đánh tao đi!"

Hắn dùng vẻ mặt tự mãn, trực tiếp khiêu khích tôi.

Tôi không phải là người thô lỗ, tính tình cũng tương đối khiêm tốn.

Nhưng không có nghĩa là không biết tức giận, thấy đối phương được một tấc lại muốn thêm một tấc, lại còn khiêu khích như vậy.

Tôi cũng mặc kệ hắn là địa đầu xà hay là anh Giao Long.

Tôi không nói thêm điều vô nghĩa, sắc mặt của tôi đã trở nên âm trầm.

Tôi bất thình lình nhấc chân lên đá vào bụng của tên lưu manh này.

"Mẹ kiếp!"

Tôi đã dùng hết sức vào cú đá này, chỉ nghe thấy tên lưu manh kia hét lên một tiếng, "A".

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/minh-hon/120.html.]

Sau đó tôi nhìn thấy thân hình của hắn bay ngược ra sau, trực tiếp làm gãy một cái bàn.

Ba người bên cạnh không ngờ tôi thật sự dám đánh hắn.

Tất cả đều ngơ ngác nhìn tên lưu manh ngã xuống đất với vẻ mặt đau đớn, liên tục phát ra âm thanh "Ai da ai da".

Thấy đám đàn em còn đang ngẩn người, hắn tức giận ngay tại chỗ: "Còn ngẩn ngườ ra đó để làm gì? Đánh cho tao."

Vừa dứt lời, lúc này ba người bọn họ mới có phản ứng.

Ngay lập tức, cả ba người dẵ cầm chai bia lên và vung về phía tôi.

Tôi cũng không tránh né, khẽ nghiến răng, không đợi bọn họ đánh tới, tôi đã chủ động đ.ấ.m vào mặt của người gần nhất.

Cùng lúc đó, tôi nhặt chiếc ghế dài ở bên cạnh và vung về phía đám người còn lại.

Tuy rằng Bạch Phong từ đầu đến cuối không nói một lời nào, nhưng khi thấy đối phương ra tay, cậu ta cũng nhanh chóng lao vào.

Đừng nhìn Bạch Phong lạnh lùng như thế mà lầm, lúc đánh nhau người này giống như ác quỷ, ra tay vô cùng tàn nhẫn.

Một đấu với hai, cũng không gặp trở ngại, tốc độ còn rất nhanh.

Mấy người này ngày thường chỉ toàn uống rượu với cắn thuốc, cơ thể đã sớm bị đào rỗng, bắt nạt người nhút nhát còn được.

Nhưng khi đối thủ là tôi và Bạch Phong, căn bản không có cơ hội chiến thắng.

Kết quả không đến một phút, cả đám đều bị chúng tôi ném ngã trên mặt đất, sau đó lăn lộn trên mặt đất liên tục không ngừng kêu đau.

Tôi cũng tức giận, đi tới trước mặt tên lưu manh: "Anh Giao Long phải không, con mẹ mày không phải rất phách lối sao? Mày thử phách lối lần nữa cho tao xem?"

Nói xong tôi liền đạp vào chân của tên đó.

Hắn giống như heo bị g.i.ế.c kêu lên thảm thiết, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ: "Anh Đinh, anh Đinh, em sai rồi, em biết sai rồi? Từ nay về sau em không dám chọc anh nữa, không dám nữa."

Bọn lưu manh này càng nhẫn nhịn chúng càng lấn tới.

Lúc này bị tôi đánh cho một trận tơi bời, hắn mới biết nhận sai.

Mặt tôi trầm xuống: “Cút đi!

Vừa dứt lời, anh Giao Long cùng ba tên đàn em liền sợ hãi bỏ chạy.

Ra ngoài ăn bữa khuya thôi mà cũng phải đánh nhau một trận, thật là mất hứng.

Nhưng khi tôi và Bạch Phong vừa xoay người lại để chuẩn bị tiếp tục ăn thịt nướng.

Thì phát hiện Dương Tuyết đang vô cùng bình tĩnh, giống như không có nhìn thấy trận chiến sóng gió vừa mới xảy ra, chỉ chăm chú ăn uống.

Không chỉ vậy, Dương Tuyết còn nâng ly bia lên nói với Bạch Phong và tôi: “Cám ơn hai người!”

 

Loading...