Chạm để tắt
Chạm để tắt

Minh Hôn - 1172

Cập nhật lúc: 2024-08-03 19:31:31
Lượt xem: 14

Chỉ dựa vào việc tôi là một người trừ tà, gặp chuyện bất bình thế này chắc chắn phải xen vào.

Nhưng tên này cũng có chút lợi hại, chỉ dựa vào tôi và lão Phong thì chắc chắn không phải là đối thủ của ông ta.

Bởi vậy, phải gọi Phong ca ra ngoài.

Cho nên, tôi nói nhỏ với lão Phong: “Lão Phong, chuyện này chúng ta nhất định phải xen vào. Lát nữa cậu nhớ phải gọi Phong ca ra đấy.”

Tôi nói như vậy vì tôi hiểu rất rõ bản thân mình ra sao.

Bảo Khánh Vương này thực sự không phải là kẻ địch mà tôi cùng lão Phong liên thủ có thể đối phó được.

Nếu thật sự như vậy, chúng tôi chỉ có một con đường c.h.ế.t mà thôi.

Kết quả, tôi vừa dứt lời, giọng nói lạnh lùng của Phong ca lại truyền ra: “Không cần phải gọi, tôi tỉnh rồi…”

*****

Không chờ lão Phong kịp trả lời, Phong ca đã lên tiếng trước.

Vẻ mặt tôi vui mừng, lập tức nói: “Phong ca, anh tỉnh thì tốt rồi, trước đó chúng ta chưa g.i.ế.c được tên Bảo Khánh Vương này. Lần này để chúng ta bắt gặp, tuyệt đối không được tha cho ông ta!"

"Hừ, yên tâm, lần này nhất định sẽ để ông ta c.h.ế.t ở chỗ này." Phong ca lạnh lùng nói.

Nghe được câu trả lời khẳng định của Phong ca, tôi hít một hơi thật sâu.

Sau đó tôi chậm rãi rút Linh Đao ra, lão Phong cũng rút ra kiếm gỗ đào của mình.

Sau đó bắt đầu từ bên cạnh chầm chậm tiếp cận.

Tên này có thực lực rất mạnh, nhưng bởi vì bây giờ đối phương vẫn chưa phát hiện ra chúng tôi, xem như đã tạo cho chúng tôi một ưu thế.

Chỉ cần chúng tôi có thể lặng lẽ đến sau lưng đối phương, tấn công ông ta từ phía ngôi nhà tranh.

Như vậy, có khả năng lớn chúng tôi sẽ chiếm được thế thượng phong.

Thậm chí chỉ cần một lần liền có thể làm đối phương bị thương, hoặc trực tiếp g.i.ế.c c.h.ế.t ông ra.

Điều này sẽ giúp chúng tôi tránh được rất nhiều rắc rối không cần thiết.

Lúc này, tên Bảo Khánh Vương kia hoàn toàn không biết nguy hiểm đang đến gần, cũng không biết chúng tôi đang thăm dò ông ta.

Lúc này ông ta đã giẫm một chân lên mặt Hương Chúc Trương.

Sau đó hung hăng nói: "Trương Thiên Bảo, mày đã nghĩ kĩ chưa? Thực Âm Cổ ở đâu? Mau giao ra đây cho tao, nếu không, tao sẽ biến thầy trò chúng mày thành quỷ nô!"

Hương Chúc Trương bị lòng bàn chân giẫm lên, miệng há hốc, hàm răng còn dính máu.

Ông ấy trừng mắt giận dữ, lộ ra vẻ mặt không chịu khuất phục.

"Giết tao đi! Cho dù thầy trò bọn tao có bị biến thành quỷ nô, bọn tao cũng sẽ không nói.

Hắc Liên Hỏa* sẽ giúp thầy trò bọn tao tái sinh. Khinh Vũ Thiên Tôn và giáo chủ sẽ báo thù cho bọn tao!"

(*) Lửa của hoa sen đen

Hương Chúc Trương nói một cách quyết liệt, không hề tỏ ra khuất phục.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/minh-hon/1172.html.]

Bảo Khánh Vương thấy vậy, vô cùng tức giận.

“Đúng là rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!”

Vừa nói, ông ta vừa đá vào bụng của Hương Chúc Trương mấy lần liên tiếp.

“Nói, nói, nói cho tao!”

"A! Không, tao sẽ không nói ..."

"Sư phụ …"

Vạn Vi bên cạnh nhìn đến mức toàn thân run rẩy, nhưng trên đầu lại có một lá bùa đè xuống, khiến cô ấy căn bản không thể động đậy.

Nước mắt không ngừng chảy xuống, Bảo Khánh Vương đánh một hồi liền dừng lại.

Sau đó ông ta dán mắt vào Vạn Vi, khóe miệng hiện lên một nụ cười: "Trương Thiên Bảo, mày không nói đúng không? Tao thấy nữ đồ đệ này của mày cũng không tệ, khuôn mặt thanh tú, dáng người đẹp, chân dài..."

Nói xong, Bảo Khánh Vương lập tức đi về phía Vạn Vi.

Đôi mắt ông ta sáng lên, rõ ràng là muốn xuống tay với Vạn Vi.

“Ông, ông muốn làm gì?” Vẻ mặt Vạn Vi hoảng sợ, hiển nhiên cũng đoán được Bảo Khánh Vương muốn làm gì.

"Bảo Khánh Vương, mày con mẹ nó có chuyện gì thì cứ nhằm vào tao, đừng chạm vào đồ đệ của tao!" Hương Chúc Trương tức giận gầm lên.

"Mày chỉ là một lão già, đụng vào mày để làm gì? Lần trước cô ta để rắn cắn tao, vậy thì lần này tao cũng phóng rắn của tao ra, hắc hắc, cắn đồ đệ của mày!"

Nói xong, Bảo Khánh Vương lập tức cưỡi lên trên.

"Xoẹt" một cái, liền xé xuống cổ áo của Vạn Vi.

Cổ áo bị xé rách ngay tại chỗ, lộ ra một mảng tuyết trắng.

"Tránh ra, ông tránh ra ..." Vạn Vi hét lên.

Nhưng nơi này là rừng già, cho dù Vạn Vi có hét khô cả cổ, chỉ sợ cũng không có tác dụng.

"Tên súc sinh nhà mày, thả đồ đệ của tao ra, thả đồ đệ của tao ra..." Hương Chúc Trương không ngừng kêu lên.

Nhưng, dù vậy.

Hương Chúc Trương vẫn không muốn tiết lộ tung tích của "Thực Âm Cổ", có thể thấy giá trị của Thực Âm Cổ này.

Trong lòng Hương Chúc Trương, Thực Âm Cổ thế nhưng còn quan trọng hơn sự trong trắng của đồ đệ mình.

Không chỉ vậy, ngay cả Vạn Vi vào lúc này cũng không nói ra điều gì.

Mặc dù đối phương đang xâm phạm cô ấy, cô ấy cũng không nói ra Thực Âm Cổ đang ở chỗ của tôi.

Lúc này, hai mắt Bảo Khánh Vương đỏ rực, nhìn chằm chằm vào n.g.ự.c Vạn Vi: "Thật lớn, trắng thật nha! Ha ha ha! Trương Thiên Bảo, tiếp theo tao sẽ làm nhục nữ đồ đệ của mày ngay trước mặt mày!"

Nói xong, tên này liền hôn lên mặt Vạn Vi.

Vạn Vi sợ đến sắc mặt tái nhợt, nước mắt lập tức chảy ra.

Cô ấy ở cùng sư phụ của mình lâu như vậy, phần lớn thời gian chỉ giao tiếp với côn trùng, thậm chí còn chưa từng có bạn trai.

Bây giờ lại bị yêu đạo này xúc phạm, đến nỗi tâm cũng lạnh như tro tàn.

Loading...