Chạm để tắt
Chạm để tắt

Minh Hôn - 1081

Cập nhật lúc: 2024-07-31 10:54:44
Lượt xem: 17

Sau khi được lão La sửa chữa đơn giản, chiếc xe vẫn có thể tiếp tục chạy.

Sau đó, lão La liền chở sư phụ của chúng tôi rời khỏi thị trấn nhỏ, chuẩn bị đi thẳng đến bệnh viện ở nội thành.

Mọi việc vốn đang diễn ra rất tốt đẹp, nhưng khi xe chạy được nửa đường, cũng chính là chạy đến vị trí chúng tôi đang đứng bây giờ, thì mới xảy ra vấn đề.

Có mấy kẻ mặc áo đen quái dị, toàn thân được che đậy kín mít, đột nhiên xuất hiện, đứng chặn giữ đường.

Lão La nhìn thấy có người, vội phanh xe gấp, dừng xe ở giữa.

Lão La có chút tức giận, đang muốn mở miệng chửi bới.

Cùng lúc đó, sư phụ và Độc đạo trưởng cũng phản ứng lại.

Khi sư phụ tôi và Độc đạo trưởng nhìn thấy những người trước mặt, sắc mặt của họ đột nhiên thay đổi.

Họ vội vàng ngăn lão La lại, vội bảo ông ấy mau chạy xe đi, chạy càng xa càng tốt.

Lão La tỏ vẻ bối rối, hoàn toàn không hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Kết quả, ngay lúc đó những tên mặc áo choàng đen kỳ lạ đột nhiên bỏ mũ trên đầu ra.

Ngay lúc bọn họ tháo mũ trên đầu ra, lão La đã bị dọa sợ.

Bởi vì ông ấy phát hiện ra, những người đó hoàn toàn không phải là con người.

Bọn chúng là một đám quái vật mình người đầu thú, chỉ trừ một người đàn ông trẻ là bình thường nhất.

Nghe đến đó, trong lòng tôi và lão Phong đều sửng sốt, không khỏi cau mày.

Mình người đầu thú, chẳng lẽ là thành viên của Nhật Nguyệt Thần Giáo?

Trong số những kẻ thù của chúng tôi, quả thật là có một Tà Giáo tên là Nhật Nguyệt Giáo.

Những đệ tử của tà giáo này đều sử dụng yêu đan, tu luyện yêu pháp.

Những kẻ đó tu luyện đến mức biến mình thành bộ dạng người không ra người, yêu chẳng ra yêu, lần nào cũng khẩn cầu được trường sinh bất lão.

Quả là một tà giáo thực sự, với giáo lý vô cùng vặn vẹo.

“Ông thực sự nhìn rõ bọn họ đều là những kẻ thân người đầu thú ư?” Lão Phong trầm giọng, nghiêm túc hỏi một câu.

Lão La gật đầu thật mạnh: “Không sai, chính là thân người đầu thú. Hơn nữa tay của bọn chúng hình như còn xuất hiện cả móng vuốt của dã thú, trên người còn có cả lông thú nữa! Bọn chúng còn nói được cả tiếng người, nhất định chính là mấy lão yêu quái bản địa trong núi này.”

“Lão La, sau đó đã xảy ra chuyện gì?” Tôi lại hỏi một câu.

Nhịp tim của lão La dường như vẫn đập nhanh, ông ấy nói tiếp: “Lúc ấy tôi rất sợ hãi, nhưng Đinh đạo trưởng lại thúc giục tôi mau chạy đi! Ông ấy nói tôi chỉ cần chậm một chút là sẽ mất mạng!”

“Chờ đến khi tôi phản ứng hai, Đinh đạo trưởng và Độc đạo trưởng đã xuống xe.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/minh-hon/1081.html.]

Cùng lúc đó, người đàn ông trẻ tuổi cầm đầu đám người dị hợm kia còn nói một câu, cái gì mà chúng ta lại gặp nhau.

Sau đó, Đinh đạo trưởng và Độc đạo trưởng liền rút kiếm gỗ đào ra.

Tôi không dám ở lại lâu, nhưng vừa lúc tôi muốn bỏ chạy thì bị đám quái vật kia để ý tới, bọn chúng còn làm cho tay tôi bị thương.

Hai vị đạo trưởng đã liều mạng cứu tôi, tôi mới có thể trốn vào trong một bụi cây.

Sau đó, họ bắt đầu đánh nhau, tôi, tôi bèn nhân cơ hội đó để chạy trốn.

Cuối cùng, tôi nhìn thấy từ xa, hai vị đạo trưởng đã bị đối phương bắt được rồi đưa đi nơi khác.

Sau khi hai vị đạo trưởng bị bắt đi, tôi không dám đuổi theo, chỉ có thể trốn ở chỗ này, hy vọng các cậu mau quay lại…”

Lão La kể lại toàn bộ quá trình sự việc cho chúng tôi nghe một cách vội vàng, xen lẫn một chút hối hận.

Mà trong lòng tôi và lão Phong lúc này đã nóng như lửa đốt.

Dựa theo lời kể của lão La, người ra tay lần này hẳn là người của Tà Giáo Nhật Nguyệt.

Còn về phần người đàn ông trẻ tuổi kia? Tôi suy nghĩ một chút, có khả năng đó là người đàn ông mặc đồ đen được gọi là “Lăng Thiên” mà chúng tôi đã từng chạm mặt.

Bởi vì ngoại trừ người này ra, chúng tôi không còn quen biết vị thủ lĩnh trẻ tuổi nào khác có thể cai quản được tà giáo Nhật Nguyệt Thần Giáo kia.

Ngoài ra trong tà giáo kia còn có một thủ lĩnh khác được gọi là Nhật Nguyệt Thánh Tôn, nhưng đó lại là một ông già.

Hơn nữa ông ta còn có một cái đầu báo, cho nên chắc chắn không phải là ông ta.

Trong đầu tôi không ngừng suy nghĩ, tìm kiếm hết thảy thông tin liên quan đến Nhật Nguyệt Tà Giáo.

Lão Phong lại tiếp tục hỏi: “Trên quần áo của bọn chúng có hoa văn mặt trăng và mặt trời không?”

Lão La sửng sốt một chút: “Hoa văn mặt trăng và mặt trời sao? Đúng đúng, trên quần áo của bọn chúng có hoa văn mặt trời và mặt trăng nữa!”

“Nhật Nguyệt Thần Giáo!” Lão Phong lạnh lùng mở miệng, trong mắt cậu ấy đã tỏa ra sát khí.

“Lão La, bọn chúng đã rời đi được bao lâu rồi? Rời đi theo hướng nào?” Tôi hỏi tiếp.

“Đi về hướng trong núi, cũng đi được gần ba tiếng rồi!” Nói xong, lão La chỉ chỉ về hướng ngọn núi.

Nhìn thấy nơi ấy, sắc mặt của tôi trầm xuống, trong lòng vô cùng giận dữ, lập tức mắng một tiếng: “Mẹ kiếp!”

Tôi lập tức xoay người chạy về hướng ngọn núi, lão Phong cũng không chần chờ mà chạy theo.

Tôi vừa mới chạy được vài bước đã thấy cậu ấy chạy ngay bên cạnh.

Lão La thấy chúng tôi rời đi như vậy, vẻ mặt kinh hãi: “Các cậu, các cậu muốn đi đâu đó?”

Nghe lão La hỏi, tôi quay lưng về phía ông ấy, nói: “Đi tìm sư phụ của chúng tôi, lão La, ông tới lò hỏa táng ở thị trấn Thanh Thạch để sắp xếp trước, chờ chúng tôi trở về!”

Loading...