Chạm để tắt
Chạm để tắt

Minh Hôn - 1011

Cập nhật lúc: 2024-07-30 16:39:03
Lượt xem: 19

Không đợi tôi kịp phản ứng, gã đầu trâu đang nằm trên mặt đất đã phát ra tiếng cười “Ha ha”: “Nhóc con, hiện tại, hiện tại mày còn dám g.i.ế.c tao sao?”

Giọng điệu của gã mang vẻ kiêu ngạo cùng ngông cuồng, khi những chữ này rơi vào tai tôi thì trong lòng tôi bỗng “lộp bộp’” một tiếng, cảm giác được sự uy hiếp.

Nếu đối phương chỉ là một quỷ hồn hung tợn nào đó thì cũng chẳng có gì ghê gớm muốn g.i.ế.c liền giết.

Nhưng tôi lại chưa từng nghĩ tới gã lại có thân phận đặc biệt như vậy, đã lên đến chức Âm sai.

Nếu tôi thực sự g.i.ế.c tên Âm sai này, thì ngày sau thực sự sẽ không còn chỗ đứng trong thế giới rộng lớn này nữa và dù có chạy đến chân trời góc biển cũng khó thoát khỏi sự truy đuổi của binh tướng địa phủ.

Lông mày đã sớm nhíu chặt vào nhau, trong lòng cho dù vô cùng căm hận tên trước mắt nhưng lúc này cũng không dám dễ dàng động thủ nữa.

Hậu quả của việc động thủ không phải là thứ mà tôi có thể gánh nổi.

Bởi vì cái này không còn là thế lực tà giáo hay ác quỷ hung hăng, đại yêu gì nữa, đây chính là liên lụy đến âm quan của địa phủ.

Trong phút chốc, trong đầu tôi có hàng ngàn suy nghĩ, cả người đều do dự.

Dạ Phong và Dạ Hinh thấy tôi nhíu mày và dừng lại, thì lại nghe được Dạ Phong mở miệng nói: “Đinh huynh, bây giờ còn chưa phạm sai lầm lớn. Mau thu tay lại đi! Minh sứ đại nhân là âm quan cao nhất của khu vực núi Thanh Thạch chúng ta, nếu anh thật sự g.i.ế.c người này, hậu quả không thể tưởng tượng nổi...”

Dạ Phong vừa dứt lời, Dạ Hinh cũng phụ họa nói: “Đinh Phàm công tử, tất cả đều là hiểu lầm. Xong việc chúng ta sẽ hỗ trợ hóa giải hiểu lầm lần này, ngàn vạn lần không thể phạm sai lầm nữa!”

Bởi vì Dạ Phong và Dạ Hinh xuất hiện, hơn nữa tôi cũng dừng tay lại.

Cho nên những vị khách ở xa xa, lúc này đang không ngừng tiến lại gần.

 Thượng Quan Ngôn và Chu Vận cũng nhanh chóng chạy tới bên cạnh tôi.

Trong lúc nhất thời trong đầu tôi có chút loạn, nhưng sau khi biết được những tin tức này, cũng cảm giác được tính nghiêm trọng của vấn đề.

Người này, tôi thật đúng là không thể trêu vào.

Trong lòng tuy vạn phần khó chịu, nhưng lý trí cuối cùng vẫn là đè xuống lửa giận trong lòng.

Không g.i.ế.c được tên đầu trâu này, tôi liên tục hít sâu hai hơi sau đó thu hồi lại luồng sức mạnh dị thường mà mình phát ra.

Linh đao trong tay cũng cắm vào bên trong vỏ đao, dự định nhịn xuống cơn tức này.

Tuy là rất nghẹn khuất, nhưng cũng không thể không làm.

Những tân khách xung quanh nhìn đến nơi này, đều cảm thấy rất là kỳ quái.

Bởi vì bọn họ cũng không có nghe được lời nói trước đó của tên đầu trâu, cho nên cũng không rõ rang lắm về thân phận của gã.

Lúc này thấy tôi thu hồi khí tức, thu hồi vũ khí, không khỏi có chút kỳ quái.

“Vừa rồi thái độ phải g.i.ế.c cho bằng được, sao bây giờ lại thu tay rồi?”

“Cái này còn phải hỏi, nhất định là Dạ Phong công tử đã nói cái gì đó!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/minh-hon/1011.html.]

“Người kia cũng thật may mắn, nếu không phải Dạ Phong công tử xuất hiện thì chỉ sợ đã c.h.ế.t ở trong tay Đinh Vĩ công tử rồi!”

“Khỏi phải nói, tu vi của Đinh Vĩ công tử cũng thật cao!"

“Ai! Chuyện này tôi thấy như vậy cũng đã rõ rồi.”

“……”

Tràng diện lần nữa đã trở nên náo nhiệt, mồm năm miệng mười, lời nào cũng có, nhưng không có một lời nào nói về nguyên nhân mà tôi không dám động thủ.

Không ai biết tôi đang kiêng kỵ thân phận của đối phương, kiêng kỵ chức vị của đối phương.

Lúc này, Thượng Quan Thư và Chu Vận đã đến bên cạnh tôi.

Hai cô ấy thấy khí tức của tôi đã thu liễm, cũng không có ý g.i.ế.c tên đầu trâu kia, không khỏi có chút chần chờ.

Chu Vận hừ lạnh một tiếng: “Vì sao không g.i.ế.c tên này, vậy để tôi lên!”

Nói xong, Chu Vận liền muốn động thủ.

Nhưng khi Chu Vận vừa giơ tay lên, lập tức đã bị tôi mở miệng ngăn lại: “Không thể được!”

“Vì sao chứ?” Chu Vận nghi hoặc, Thượng Quan Thư cũng kỳ quái nhìn tôi.

Không rõ tại sao tôi lại hạ thủ lưu tình, tên này vừa rồi đã hạ sát thủ với chúng tôi, cũng không có chút lưu tình nào.

Tuy không cam lòng, nhưng tôi vẫn cố nén lửa giận nói: “Gã là Âm sai!”

Giọng tôi không lớn, nhưng tôi vừa nói ra lời này thì sắc mặt của Thượng Quan Thư và Chu Vận đã nhanh chóng thay đổi, cũng giống như tôi lúc trước, vẻ mặt không thể tin được.

Cùng lúc đó, khách khứa đứng chung quanh cũng có một số người nghe được lời nói của tôi.

Lúc này cũng đều hít vào một ngụm khí lạnh, vẻ mặt kinh ngạc.

Hơn nữa, lời nói của tôi giống như một quả b.o.m nặng, trong nháy mắt đã nhấc lên sóng to gió lớn trên mặt hồ yên tĩnh.

“Cái, cái gì?”

“Gã là Âm sai?”

“Không, không thể nào, sao âm sai lại tới nơi này?”

“Trời ơi! Khó trách lúc trước tôi thấy Da Phong cùng Dạ Hinh lại cung kính với người nọ như thế, không nghĩ tới gã là Âm sai!”

“Nhà họ Dạ có mặt mũi lớn thật, vậy mà lại có thể mời được Âm sai đến dự tiệc...”

“Khó trách Đinh công tử dừng tay, hóa ra vì đối phương là Âm sai, nếu mà g.i.ế.c người đó thì cậu ta còn có chỗ đứng ở hai giới Âm Dương được sao?”

“Không sai, tôi nghe nói g.i.ế.c Âm sai là tội lớn, xuống địa phủ sẽ bị đọa vào mười tám tầng địa ngục ở bên trong đó chịu khổ suốt ngàn năm, cuối cùng còn có thể bị quăng vào cõi súc sinh, trăm đời sẽ không thể làm người, mà cho dù có được làm người thì cũng phải bắt đầu từ một đứa trẻ khờ khạo...”

Loading...