Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mệnh Nha Hoàn - Chương 13

Cập nhật lúc: 2024-09-28 18:12:19
Lượt xem: 170

Thoáng cái lại qua thêm một năm, năm nay tiểu thư mười bảy tuổi, đúng là độ tuổi thanh xuân. Tiểu thư vẫn giữ tính cách thanh nhã như trước, chỉ thích những bộ áo màu nhạt dịu dàng và những phụ kiện đơn giản tinh tế. Ta cũng theo tiểu thư, thường mặc một chiếc váy màu xanh nhạt, tóc búi thành kiểu đơn giản nhất, cũng không trang điểm gì.

Hôm nay trời nắng đẹp, trong sân có những cây trúc xanh tươi, tiểu thư hứng khởi làm một bài thơ mới, trong lúc đi dạo đã ngâm ra những câu thơ, ta vội vàng về phòng ghi chép lại. Tiểu thư cũng từ trong viện đi tới, cười nói: “An Tĩnh, An Tĩnh, bài thơ này ta thấy rất hay, ngươi thấy sao?”

Ta đọc một lượt, bình luận nói: “Nô tỳ cũng cảm thấy rất hay.”

Tiểu thư cầm cuộn giấy bên bàn đánh ta: “Lúc nào ngươi cũng chỉ nói câu này, còn biết nói gì khác không?”

Ta để bút xuống, ôm đầu chạy đi: “Thật sự rất hay mà!”

Tiểu thư cầm cuộn giấy đuổi theo không kịp, nghe thấy có chút thở dốc, ta vội dừng lại quay lại giúp nàng hô hấp: “Có chỗ nào không thoải mái ạ?”

Tiểu thư mặt tái nhợt nhưng lại có chút hồng hào, không giống như lại bị tái phát bệnh, bỗng nắm lấy ta: “Xem ngươi chạy đi đâu!”

Ta thở phào cười nói: “Tiểu thư chỉ biết dùng cách này để lừa nô tỳ!”

Tiểu thư nhìn ta một cái: “Binh bất yếm trá, ngươi có biết không?”

Ta đáp: “Quân tử khả khi dã bất khả võng dã*!”

*có thể bị gạt vì chuyện hợp lý, nhưng không thể bị lừa vì chuyện vô lý.

Tiểu thư nghe vậy cười ha ha: “An Tĩnh lại dùng điển cố lung tung!”

Ta ngạc nhiên: “Nô tỳ dùng lung tung sao?”

Tiểu thư cười không ngừng: “Chính là lung tung! Nếu Khổng lão phu tử biết ngươi dùng lung tung như vậy, chắc chắn sẽ tức chết.”

Thấy nàng vui vẻ như thế, ta cũng cười theo. Thân thể tiểu thư những năm qua vẫn không thấy tốt lên, đã gặp nhiều đại phu, đều kê những phương thuốc tương tự nhau. Nhưng chưa bao giờ chữa khỏi. Có lần ta lén ghi lại diện mạo và tên đại phu, nửa tháng sau lại nhân danh mua sắm ra ngoài tìm ông ta chữa trị, quỳ xin đại phu vì sao tiểu thư bệnh, cuối cùng lòng đại phu nhân từ, chỉ viết một chữ “tâm” trên lòng bàn tay ta.

Tâm bệnh thì phải cần tâm dược, phụ mẫu sớm mất, ta làm sao có tài cán tìm được tâm dược cho tiểu thư? Chỉ có thể ngày ngày nghĩ cách chọc nàng vui vẻ, khiến nàng tạm quên đi quá khứ.

Ngày đó nàng từng có duyên cứu ta khỏi hoạn nạn, ta cũng phải hết sức vì nàng. Từ khi ta vào phủ, nàng từ người im lặng không thích nói cười, dần dần trở nên thích nói cười với ta. Từ chỗ không muốn ra ngoài, trở nên thích chơi đùa với ta, để đạt được điều này, ta đã mất tới năm năm.

Nhưng thời gian chúng ta vui đùa vĩnh viễn luôn ngắn ngủi, lúc này đại nha hooàn quản sự của phu nhân là Đồng Lâm cô cô đang gõ cửa gọi: “An Tĩnh! An Tĩnh!”

Ta vội ra mở cửa, Đồng Lâm nhìn thấy ta, hôm nay lại không nói ta “Không có dáng vẻ của nha hoàn chủ sự trong viện!”, mà vội vàng nói: “Nhanh lên, hầu hạ tiểu thư nhà ngươi đến phòng phu nhân, phu nhân có lệnh, nhanh lên!”

Tiểu thư cũng tới liếc mắt nhìn ta một cái. Ta nịnh nọt lấy lòng kéo tay áo Đồng Lâm: “Đồng Lâm cô cô, rốt cuộc có chuyện gì thế ạ? Lại gấp gáp như vậy?”

Đồng Lâm cười lạnh một tiếng: “Ta không dám nói lung tung, các ngươi đến rồi sẽ biết.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/menh-nha-hoan/chuong-13.html.]

Ta chỉ có thể nhanh chóng chuẩn bị y phục cho tiểu thư, sắp xếp xong thì đi về phía Phúc Thọ Uyển của phu nhân. Vừa vào cửa đã cảm thấy có điều khác thường. Hôm nay không có nhiều bà tử nha hoàn như thường lệ, chỉ có Đồng Lâm và đại nha hoàn khác hầu hạ, phu nhân ngồi ở vị trí cao nhất, vẻ mặt rõ ràng rất tức giận, đứng bên cạnh là Thúy Hà trong viện của thiếu gia.

Mà trên sàn nhà trong phòng, một nha hoàn dáng vẻ xinh đẹp tóc tai rối bù đang quỳ xuống khóc nức nở. Ta nhìn kỹ, không phải là Hồng Nhạn cô nương — tâm phúc mà thiếu gia nâng niu trong lòng bàn tay — năm đó cùng vào phủ với ta hay sao?

Mỗi bước mỗi xa

Phu nhân liếc nhìn tiểu thư một cái, hừ lại một tiếng: “Người đều đã đến đủ rồi.” Nói xong, phu nhân nhấc cằm lên, nói với Thúy Hà: “Ngươi nói đi, chuyện gì xảy ra.”

Thúy Hà ngoan ngoãn nói: “Nô tỳ tận mắt thấy Hồng Nhạn quyến rũ Thế tử của Vinh thân vương.”

Đồng Lâm cũng ở bên cạnh lạnh lùng nói: “Cho mặt mũi mà không biết xấu hổ, không biết an phận, lại còn muốn trèo cao?”

Hồng Nhạn che tay khóc, không nói gì. Đúng lúc này, bên ngoài bỗng nhiên ồn ào, chỉ thấy thiếu gia xông cửa vào, nói: “Mẫu thân, người là đang có ý gì?” Nói xong, hắn chạy đến bên Hồng Nhạn, hỏi: “Hồng Nhạn, Hồng Nhạn, ngươi sao vậy?”

Hồng Nhạn ngẩng mặt lên, gương mặt xinh đẹp đầy nước mắt: “Thiếu gia, Hồng Nhạn xin lỗi ngài… nhưng Hồng Nhạn thực sự bị người ép buộc…”

“Cái gì…” Thiếu gia nhíu mày ngẩng mặt: “Mẫu thân, không phải người đã hứa với con, để Hồng Nhạn làm thiếp cho con sao? Tại sao…”

Thúy Hà với vẻ mặt tủi thân xen vào: “Thiếu gia, không phải phu nhân nhẫn tâm, chỉ là Thúy Hà tận mắt thấy Hồng Nhạn quyến rũ Vinh vương thế tử… Thúy Hà thực sự không muốn giấu giếm, phụ lòng thiếu gia…”

“Ngươi... Ngươi…” Thiếu gia thường ngày bộ dáng công tử phong độ, giờ đây trong trạng thái lo lắng khổ sở: “Cả hai ngươi đều được ta yêu thương như nhau… Ngươi… Ngươi… sao lại nói Hồng Nhạn… Nàng ấy…”

Trên mặt Thúy Hà cũng có chút bi thương: “Thiếu gia, nô tỳ không lừa gạt người. Thiếu gia đối với chúng nô tì đều rất vất vả tốn tâm sức, làm sao nô tỳ không biết, chỉ là nô tỳ không nỡ thấy thiếu gia bị ngời ta lừa gạt, sống trong u mê…”

“Điều này… điều này… Thì phải làm sao…” Thiếu gia có chút cầu xin, lại chuyển ánh mắt về phía phu nhân.

Phu nhân nhíu mày, không nhanh không chậm nói: “Theo gia pháp mà nói, tội của Hồng Nhạn, phải bị đánh chết.”

Hồng Nhạn vừa nghe, liền khóc lớn. Thiếu gia cũng sốt ruột, quỳ xuống trước phu nhân, “Mẫu thân, xin người tha cho Hồng Nhạn lần này đi… Nàng ấy…”

Phu nhân thấy thiếu gia như vậy, tức giận nói: “Nàng ta là người trong phòng của con, dù chưa chính thức được nâng thành thiếp, nhưng cũng không thể làm ra những việc làm nhục gia phong như vậy, ta làm điều này là vì tốt cho con.”

Thiếu gia quỳ lạy đến chảy m.á.u đầu, chỉ nói: “Cầu xin mẫu thân tha cho Hồng Nhạn, cầu xin mẫu thân… Cầu xin mẫu thân…”

Trong phòng chỉ nghe thấy tiếng thiếu gia dập đầu bang bang.

Một lúc lâu sau phu nhân thở dài, giọng điệu chuyển biến: “Lần này tha cho Hồng Nhạn, cũng không phải là không thể. Nếu con kiên quyết như vậy, ta đồng ý với con, nhưng con không được hối hận.”

Thiếu gia vội ngẩng mặt lên, “Chắc chắn không hối hận, chắc chắn không hối hận.”

Phu nhân điều chỉnh lại hơi thở, sau đó quay sang nói với tiểu thư: “Mẫn nhi, con cũng thấy rồi, Hồng Nhạn này cũng rất được lòng người, không bằng để nàng ta làm nha hoàn cho con nhé?”

“Cái này…” Tiểu thư nghi hoặc nhíu mày.

Trên gương mặt nghiêm túc của phu nhân hiện lên một nụ cười nhẹ: “Có lẽ con chưa biết, Vinh thân vương đã đến đề thân cho con và thế tử của Vinh thân vương, nếu con có thể nhận Hồng Nhạn làm nha hoàn hồi môn, chẳng phải là vẹn cả đôi bên sao?”

Loading...