Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mẹ Ơi, Mẹ Ngon Lắm! - Chương 2

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-27 20:19:21
Lượt xem: 898

3

Khi tôi trở về nhà lần nữa, dì cả và bà ngoại đã đi rồi.

Bà nội cười mở cửa cho tôi: “Con tan học về muộn vậy?”

Bà giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng m.á.u trên người bà vẫn chưa lau sạch.

Tôi căng thẳng không dám nói gì, sợ bà phát hiện ra sự khác thường của tôi.

“Con vừa đến nhà Na Na một chút, nên về muộn.”

Tôi cúi đầu tránh bàn tay bà định cầm lấy cặp sách của tôi.

“Lần sau nếu đi đâu thì gọi điện về nhà, bà và… bà rất lo cho con.”

“Vâng.”

Tôi cố nở một nụ cười khó coi, rồi nhanh chóng chui vào phòng.

Về đến phòng, tôi lập tức khóa cửa, dựa vào cửa và rút điện thoại ra gọi cho bố.

Bố thương tôi nhất, những gì tôi nói bố đều làm.

Bây giờ mẹ không thấy đâu, chắc chắn bố sẽ lo lắng...

Dù cho, dù cho bố có ngoại tình.

Nhưng bố vẫn là bố của tôi, mẹ tôi vẫn là vợ hợp pháp của bố.

Tôi là con gái mà bố thương yêu, nên chắc chắn bố sẽ không bỏ mặc.

Tôi lập tức gọi điện cho bố.

“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang bận…”

Giọng nữ lạnh lùng vang lên từ đầu dây bên kia, tôi không tin, tiếp tục gọi.

Tôi không đếm được đã gọi bao nhiêu cuộc, cho đến khi đầu dây bên kia vang lên: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.”

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn và MonkeyD

Chắc bố đang bận, chưa thấy cuộc gọi của tôi.

Bố là chủ công ty, cả ngày họp hành, không nhận cuộc gọi cũng là bình thường.

Nhưng tôi không thể đợi được nữa, tôi không biết hiện giờ mẹ tôi còn sống hay đã chết, còn đang ở chung với kẻ g.i.ế.c c.h.ế.t mẹ.

Điều quan trọng nhất là, họ nói sẽ ăn thịt tôi.

Tôi không thể ở đây thêm nữa!

Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

“Con ơi, ăn cơm thôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/me-oi-me-ngon-lam/chuong-2.html.]

Tim tôi đập thình thịch vì lo lắng.

Qua cửa, tôi cảm nhận được ánh mắt bà nội đang nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi không dám lên tiếng, đối phương bắt đầu xoay nắm cửa một cách sốt ruột.

“Con ơi, mở cửa! Con ơi! Tại sao không mở cửa?”

Với tiếng “cạch cạch” rung động mạnh mẽ, tôi ngáp dài mở cửa.

“Bà ơi, hôm nay con năn nỉ bố đi ăn nhà hàng, không ăn ở nhà đâu.”

Bà nội nhìn chằm chằm vào tôi không nhúc nhích, tôi theo phản xạ nuốt nước bọt, run rẩy nắm lấy vạt áo bà.

“Bà ơi, đừng giận mà, con năn nỉ bố lâu lắm rồi...”

Tôi thấy tay trái bà vẫn cầm con d.a.o sắc bén, giống hệt con d.a.o đã đ.â.m vào cơ thể mẹ tôi.

Lưỡi d.a.o bạc thậm chí còn phản chiếu biểu cảm lo lắng và bất an của tôi.

Một lúc lâu, bà mới buông dao, giọng nhẹ nhàng: “Đi đi, về sớm nhé.”

Tôi giả vờ vui vẻ, cầm điện thoại mở cửa ra, theo phản xạ quay lại nhìn.

Bà nội vẫn đứng yên không nhúc nhích, nhìn tôi với ánh mắt ác nghiệt.

Tôi kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng: “Bà ơi, bà về đi.”

Bà thấp giọng “ừm” một tiếng, rồi quay người đi.

4

Cho đến khi cửa nhà hoàn toàn đóng lại, tôi mới thực sự cảm thấy thoát khỏi sự giám sát của ánh mắt đó.

Tôi chạy ra khỏi nhà, bắt một chiếc taxi và tiếp tục gọi cho bố.

Thật bất ngờ, lần này điện thoại nhanh chóng được kết nối.

“Bố ơi, mẹ không thấy đâu rồi!”

Bố tôi đáp lại một cách hờ hững: “Ừ,” dường như không nghe thấy tôi đang nói gì: “Con gái, bố còn công việc phải làm, có gì thì nói với thư ký, chuyện nhà thì nói với bà nội, khi nào rảnh bố sẽ đưa con đi chơi.”

Tôi lớn tiếng: “Bố có nghe con nói không! Con nói mẹ mất tích rồi!”

Đầu dây bên kia im lặng vài giây, sau đó là giọng của một người phụ nữ.

“Con gái, bố con phải đi họp rồi, có gì con nói với cô cũng được.”

Tôi biết người phụ nữ này, là thư ký của bố, tên là Tần Thanh.

Cô ấy là một trong những người tình của bố.

Vì vậy, tôi không muốn nói chuyện nhà với cô ta, tôi giận dữ nói: “Đưa điện thoại cho bố! Tôi không muốn nói chuyện với cô!”

Cô ta cười khẽ hai tiếng: “Con gái, nếu con không muốn nói chuyện với cô, thì không còn cách nào khác, bố con không có ở công ty, con tìm cũng vô ích.”

Loading...