Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mẹ Ơi, Đừng Đâm Sau Lưng Con - Chương 12

Cập nhật lúc: 2024-10-03 19:58:34
Lượt xem: 61

Ở khu chúng tôi, có rất nhiều bạn nhỏ cũng đang học trung học.

 

Vây quanh mẹ tôi có không ít cha mẹ của các em.

 

Mẹ tôi ba hoa quá mức, lời bịa đặt toàn lỗ hổng, tôi nhịn không được cười một tiếng.

 

Nghe thấy tiếng tôi cười, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào tôi.

 

Những ánh mắt đó có nghi ngờ, có đánh giá, cũng có tò mò hiếu kỳ.

 

Mấy chữ "giáo viên bại hoại" như thế, ai mà ngờ lại từ miệng người mẹ thân thương của tôi nói ra đâu chứ.

 

Thật hoang đường.

 

Tôi không chút hoảng hốt, cười nói: "Dương Bối Bối là học sinh của con, tình huống trong nhà em ấy có chút đặc thù, mỗi ngày con đều đưa em ấy về đến tận nhà, trên đường có rất nhiều camera, mọi người có vấn đề gì thắc mắc đều có thể tới tìm con."

 

"Các cô dì chú bác ở đây cũng xem như là nhìn con lớn lên, mẹ con là người như thế nào, con là người như thế nào, so với con mọi người có khi còn rõ hơn."

 

Quần chúng vây xem bắt đầu lên tiếng, phân tích lời tôi nói:

 

"Mẹ Tiểu Trầm không phải ngày thường cũng toàn đi nói xấu con bé đấy, chưa thấy bà mẹ nào lại nói về con gái mình tệ hại như thế cả..."

 

"Đúng rồi, Tiểu Trầm hồi còn nhỏ suốt ngày bị đánh, có lần tôi thấy tháng mười hai mà con bé bị nhốt ngoài cửa, trên người chỉ mặc một cái áo len bạc cả màu."

 

"Tiểu Trầm là đứa trẻ ngoan, cháu trai tôi cũng học lớp con bé, khen con bé nhiều lắm, còn mua bút vở tặng cho mấy đứa nhỏ làm phần thưởng nữa."

 

...

Mấy lời vớ vẩn của mẹ tôi trong chốc lát bị đập nát.

 

Nhân vật chính trong câu chuyện của bà ấy luôn là tôi, nhưng tôi không có là đứa nhỏ ngây thơ không biết gì đó nữa, mà đã sớm trưởng thành thành một người lớn đủ tư cách rồi."

 

Mọi người bắt đầu quay qua phía mẹ tôi công kích.

 

Mẹ tôi đứng giữa đám người.

 

Vị trí đó là nơi bà có thể ba hoa câu chuyện của mình một cách rõ ràng nhất, nhưng cũng là chỗ cho người ta thuận tiện chửi mắng nhất.

 

Bà ấy bị tiếng chửi rủa bao vây lấy, xung quanh cứ như dựng thành một bức tường cao.

 

Tường cao bao lấy bà, bà đứng trong đó chẳng khác gì một thằng hề.

 

Mẹ tôi lần đầu tiên ý thức được làm nhân vật chính trong câu chuyện của người khác khổ sở như thế nào, mặt bà ấy trắng bệch, không ngừng thanh minh.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/me-oi-dung-dam-sau-lung-con/chuong-12.html.]

Nói vì sao khi đó lại đánh tôi, vì sao lại nhốt tôi ngoài trời, vì sao lại bắt tôi ăn đồ ăn tôi không thích, vì sao lại bắt tôi thi công chức.

 

Trong mắt bà ấy lần đầu tiên để lộ ra dáng vẻ sợ sệt, bờ vai cũng bắt đầu run lên.

 

Bà ấy luôn miệng nói yêu tôi.

 

Nhưng thứ tình yêu ấy lại đi kèm theo sự ích kỷ không ai chịu được.

 

Tiếng của bà ấy nhỏ dần, đến lúc gần như không còn nghe thấy gì nữa.

 

Tôi mặc kệ bà ấy ở đó, vứt bao rác rồi một mình lên lầu.

 

10.

 

Vẫn có vài người không tin tôi, về nhà nhắn tin vào nhóm lớp hỏi tôi và em học sinh ấy có chuyện gì với nhau.

 

Có phải là như lời mẹ tôi nói, tôi dạy hư em ấy không?

 

Bất quá lời vị phụ huynh ấy vừa nói ra chưa chờ được đính chính đã bị người khác vào vùi dập.

Có người nói: "Cái này mà cũng cần phải hỏi à, nhìn cách cô Trầm đối xử với học sinh là biết cô ấy là người như thế nào rồi mà?"

 

"Bác nên đi hỏi mẹ cô ấy sao lại đi hạ thấp con gái mình như vậy ấy."

 

Tôi lo lắng chuyện này sẽ ảnh hưởng đến nhà trường, nhưng tôi chưa kịp báo cáo lại, chủ nhiệm đã nói: "Chuyện đồn đại vô căn cứ này sẽ làm ảnh hưởng tới danh dự của trường, chúng tôi sẽ xem xét chuyện báo cảnh sát."

 

"Người vô cớ tung tin vịt về giáo viên của chúng tôi sẽ phải nhận hình phạt thích đáng."

 

Tôi cảm thấy vô cùng biết ơn, trong khoảnh khắc không biết nên cảm ơn hay xin lỗi.

 

Trong lúc chuyện này còn đang hot, Dương Bối Bối cầm một lá thư dày đến tìm tôi.

 

Em ấy kéo cánh tay tôi, nói: "Cô Tiểu Trầm, hôm nay em sẽ phát biểu trong giờ giải lao, nói rõ nguyên nhân sự việc."

 

Em ấy định rời đi, nhưng tôi đã kịp bắt lấy tay em.

 

Tôi cầm lấy là thư trong tay em ấy, đọc kĩ từng câu, từng chữ.

 

Chữ viết của em ấy vừa thanh thoát lại có nét rắn rỏi trong đó, trên thư viết về mẹ của em.

 

Mẹ của em ấy tựa như mẹ tôi thứ hai vậy.

 

Vì một chuyện rất nhỏ nhặt sẽ bị đánh mắt,

chưa từng một lần khen ngợi em.

 

Loading...