Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

MẸ MỚI - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-09-04 16:09:26
Lượt xem: 5

3. "Dì Viễn Mộng, ăn cơm thôi".

Tôi đưa màn thầu và nước lọc cho mẹ mới (Từ giờ mình sẽ để nữ 9 gọi mẹ mới là "dì" cho thân thiết).

Thời gian này, trong nhà tôi, tôi là người tiếp xúc nhiều nhất với dì. 

Tôi rất tò mò với lai lịch của dì, chúng tôi nói chuyện rất nhiều.

Dì tên Phùng Viễn Mộng, là sinh viên đại học ở thành phố, mới tốt nghiệp 1 năm.

Ở huyện thành nhà tôi có 1 ngọn núi phong cảnh hữu tình rất nổi tiếng. Dì Viễn Mộng nhân lúc nghỉ hè định thử thách bản thân, 1 mình đi du lịch muốn leo lên đỉnh núi.

Không ngờ vừa tới chân núi đã bị bọn Vương Gia Tử vu là cô dâu bỏ trốn của nhà bọn họ, bắt trói lại đem lên xe mang về thôn tôi. 

Lớn đến từng này, tôi còn chưa lần nào được tới huyện thành.  

Nghe bố tôi nói, muốn đi từ nhà tôi tới huyện thành, phải đi qua 1 ngọn núi, đi hết 1 ngày 1 đêm, rồi lại ngồi xem 8, 9 tiếng đồng hồ mới tới nơi.

Trong nhà chỉ có bố tôi là đã từng tới huyện thành, cả tôi và bà nội đều chưa đi tới đó bao giờ. 

Dì Viễn Mộng nghe xong, khóc to 1 trận.

Tôi không biết mình đã nói gì sai, sau đó cũng không dám nói tới những chuyện như này nữa.

"Phương Phương, chị đói quá. Em đem cho chị 1 cái màn thầu được không?" ("Mẹ mới" còn trẻ, nên mình để cô ấy xưng hô với nữ 9 là chị em)

Tôi nhớ lại lời bà nội nói không được cho dì ăn nhiều, nhưng khi nhìn khuôn mặt hóp cả vào và đôi môi khô nứt nẻ của dì, tôi lại gật đầu chạy vào nhà bếp lấy thêm màn thầu, đến lúc đó bà nội có hỏi, thì đổ lỗi cho con ch.ó Vượng Tài ăn trộm mất là được.

Qua mấy ngày sau, quả nhiên bà nội phát hiện ra tôi đem thêm cho dì Viễn Mộng mấy cái màn thầu. 

Bà cho tôi ăn mấy cái vả vào mặt.

"Mày đúng là cái đồ hàng lỗ vốn! Cho cái con đó ăn để nó có sức nó chạy mất à, đến lúc đó mày đi đâu đền cháu trai cho tao"

Lúc đó, bố tôi vừa về tới, nói:

"Mẹ, mẹ đi xem Viễn Mộng xem thế nào. Từ sáng tới giờ cô ta cứ nôn mãi, không khéo là có thai rồi".

Mặt tôi còn chưa hết rát, khuôn mặt của bà nội đã biến đổi tươi cười xán lạn như hoa đào mùa xuân nở rộ.

Bà xông vào phòng, ở bên giường nói gì đó với dì Viễn Mộng.

Lát sau, bà bước ra ngoài.

"Đúng rồi, nhất định là mang thai cháu trai của ta rồi".

"Phương Phương, qua mời dì Trần lại đây khám xem"

Bà nội lấy từ trong người ra 10 đồng đưa cho tôi, bảo tôi nhanh chân chạy đi tìm người.

Dì Trần vừa tới nhà, bà nội tôi tiếp đón như kiểu mời được Bồ Tát tới nhà. 

Tôi đứng sau lưng 3 người bọn họ, xem họ xúm lại quanh giường của dì Viễn Mộng nói chuyện. 

Một chốc sau, bà nội vui mừng xoa tay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/me-moi/chuong-2.html.]

"Ta có cháu trai rồi!"

Khuôn mặt đen đúa của bố tôi cũng hiếm khi tươi cười. 

Nhưng tôi nhìn thấy, dưới ánh đèn khi tỏ khi mờ, dì Viễn Mộng ngồi trên giường, khuôn mặt vô cảm nhưng khóe mắt dường như lóe lên ánh nước.

4. Sau khi dì Viễn Mộng có bầu, bà nội đối xử với dì tốt hơn nhiều, ba ngày hai bữa trong bữa cơm lại có thịt ăn.

Nhưng dây buộc và khóa kéo trên cổ dì lại chưa từng được buông lỏng. 

Mỗi lần dì nói muốn ra ngoài đi lại, bố tôi đều cầm cái khóa xích dẫn dì ra trước nhà đi 1 lúc.

Dì Viễn Mộng từ đầu đến cuối đều không có bất kỳ cảm xúc gì, chỉ khi nào còn mỗi tôi và dì bên cạnh nhau, tôi mới nhìn thấy dì rơi lệ. 

Lại qua mấy tháng, bụng dì đã to lên như 1 quả bóng.

Tôi cùng dì đi lại trong sân trước nhà sưởi nắng. Bàn tay dì nhẹ nhàng xoa xoa phần bụng đã nhô lên, nét mặt khác hẳn trước đây.

Tôi nhớ hồi mẹ tôi còn sống, mỗi khi mẹ nhìn tôi, cũng sẽ có biểu tình như thế này. 

🥰Cố Sự Như Mơ - Yêu bạn như thơ
🥰 Truyện được đăng tải FULL ONLY trên page MonkeyD và FB PAGE: Cố Sự Như Mơ 故事如梦. Các page đăng truyện khác đều chưa được sự cho phép của nhà Cố.

Nhưng dì không bao giờ nở nụ cười, chỉ ngẩn người nhìn về nơi xa.

Những ngày như vậy trôi qua thật chậm, dì bắt đầu kể chuyện cho tôi nghe, kể về thế giới ngoài kia.

Dì nói với tôi, nhà của dì ở trong thành phố còn lớn hơn cả huyện thành.

Dì nói, nhất định dì sẽ về nhà, gặp lại cha mẹ và em gái dì. 

Cuối cùng cũng đến ngày đó.

Bố tôi đi lên huyện thành làm công, không ở nhà.

Dì Viễn Mộng nửa đêm kêu lên đau đớn. Nghe thấy tiếng than khóc, tôi hỏi bà nội bao giờ thì đi mời dì Trần qua đỡ đẻ.

Bà nội nói:

"Mày không biết tìm người ta đỡ đẻ tốn bao tiền à? mày cũng là do tao đỡ đẻ ra, lãng phí mấy đồng bạc này để làm cái gì?"

Tôi ở phòng bếp đun nước sôi.

Bà nội bưng chậu nước đi ra rồi lại đi vào phòng, nhưng từ đầu tới cuối mãi vẫn không nhìn thấy cháu trai ra đời. 

Bà nội vào phòng bếp, chửi rủa liên mồm:

"Xinh đẹp để làm cái gì. Đẻ cũng không biết đẻ, còn không bằng con mẹ c.h.ế.t sớm của mày".

Nghe bà nội nói vậy, tôi buồn bã lau nước mắt.

 

 

 

 

Loading...