Chạm để tắt
Chạm để tắt

MẸ KẾ LƯỜI BIẾNG - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-08-11 21:20:26
Lượt xem: 3,122

 

16.

 

Cuối cùng cũng đến lượt nhóm chúng tôi bước ra giữa thảm đỏ để thực hiện phần phát biểu cảm động.

 

Trần Công chưa đến, nhưng cậu ấy đã nhắn tin cho tôi, bảo rằng sẽ đến trong sớm nhất có thể.

 

Tôi và Lục Hi quyết định bắt đầu trước.

 

Nhạc nền đầy xúc động vang lên.

 

Hai người chúng tôi đứng đối diện nhau, tôi cố gắng nhắm chặt mắt để tạo vẻ tiếc nuối, sau đó mắt mới hơi đỏ lên một chút.

 

Nhưng chỉ trong tích tắc, các bình luận trên màn hình đã thay đổi hoàn toàn:

 

[Khung cảnh rất cảm động, nhạc nền cũng rất cảm động, nhưng tại sao mỗi lần nhìn thấy Đại Khả Ái Lê Lê là lại không nhịn được cười nhỉ?]

 

[Ha ha ha, nhịn không nổi rồi, cảnh tượng này vốn không thể khiến tôi cười đâu, nhưng vì bình luận trên làm tôi cười như điên, tôi sẽ cười thay để giúp các bạn nhịn cười nhé, hahahaha~]

 

Tôi: “…”

 

Vất vả lắm mới có được một chút nước mắt, giờ thì mất sạch rồi~~~

 

Tôi chỉ còn cách cố gắng nhịn cười, môi cũng run rẩy, cuối cùng phải rút ngắn bài phát biểu cảm động chuẩn bị sẵn:

 

“Lục Hi, sau khi chương trình kết thúc, con còn muốn làm bạn với tôi không?”

 

Lục Hi nhìn tôi, im lặng.

 

Tôi vỗ nhẹ lên vai thằng bé: “Dù con có muốn hay không, tôi cũng đã quyết định làm bạn với con rồi! À, lần trước ở phố ẩm thực, con hứa sẽ mời bữa cơm đắt nhất, con thực hiện lời hứa vào lúc nào, tuần tới hay là tháng tới?”

 

Lục Hi: “…”

 

Thằng bé có vẻ không hài lòng với hành động phá vỡ bầu không khí của tôi.

 

Tôi tỏ ra tủi thân.

 

Tôi cũng không muốn vậy đâu.

 

Toàn bộ là lỗi của mấy người trên màn hình, toàn nói những chuyện linh tinh.

 

Còn không mau mau kết thúc, tôi sắp nhịn đến mức đau dạ dày rồi!

 

Lục Hi hít sâu, rất trầm tư cúi đầu suy nghĩ một hồi lâu rồi mới ngẩng lên, mặt mũi nghiêm túc: “Có thể đừng ly hôn với ba không?”

 

Tôi: “…”

 

Chỉ bằng một câu đó, mặc dù bình luận trên màn hình đang ồn ào thế nào, tôi cũng không thể cười nổi nữa.

 

Tôi bị thằng bé làm cho cảm thấy hơi thương cảm.

 

Lục Hi: “Con muốn mẹ, thích mẹ làm mẹ của con, con thật lòng muốn như vậy, nếu mẹ và ba ly hôn vì con, con sẽ thay đổi, con sẽ không còn làm phiền mẹ, sẽ không nổi cáu với mẹ, con nói được là làm được.”

 

Tôi không kìm được, giọng nói cũng mềm mại đi: “Không phải vì con đâu, con là đứa trẻ tốt, là đứa trẻ tuyệt vời nhất trên thế giới, dù có thay đổi người làm mẹ, người đó nhất định cũng sẽ thích con, sẽ tự hào vì được làm mẹ của con.”

 

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

Lục Hi: “Vậy… mẹ sợ con sẽ bắt nạt em bé mới của ba và mẹ sao? Con có thể giải thích, con không phải con ruột của ba, ba chỉ có mẹ là bạn gái, chỉ cầu hôn mẹ, con không có ba mẹ ruột, mẹ ruột của con là chị gái của ba, ba chỉ là cậu của con thôi.”

 

Tôi sững sờ.

 

Vì cuốn tiểu thuyết này quá dài, mặc dù tôi đã thức tỉnh nhưng vẫn quên đi một số chi tiết.

 

Nếu Lục Hi không nhắc, tôi cũng quên mất thằng bé là con của chị gái Lục Dư Xuyên, người đã khuất vì bệnh tật của.

 

Vì chị ấy không kết hôn, cũng không rõ cha của thằng bé là ai, vì lợi ích của bé con, Lục Dư Xuyên đã nhận nuôi cậu bé.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/me-ke-luoi-bieng/chuong-8.html.]

 

Nhưng điều này cũng không thể khiến tôi tiếp tục ở bên Lục Dư Xuyên.

 

Tôi vốn không phải vì chuyện này mà muốn ly hôn.

 

Lục Hi hơi kích động, tiếp tục nói: “Nếu ba mẹ có em bé, con sẽ không bắt nạt em, con còn có thể giúp chăm sóc em, con sẽ yêu thương em bé.”

 

Tôi đặt tay lên vai Lục Hi, chân thành nói: “Ly hôn là chuyện của mẹ và ba, là lý do của hai người lớn chúng ta, không liên quan đến ai khác. Nhưng con yên tâm, dù mẹ và ba ly hôn, mẹ vẫn sẽ thường xuyên đến thăm con, chơi cùng con. Không phải mẹ đã nói rồi sao? Mẹ muốn làm bạn tốt của con suốt đời.”

 

Lục Hi tỏ ra thất vọng, lại cúi đầu xuống.

 

Một lúc lâu sau, thằng bé mới ngẩng lên: “Được rồi, là con ích kỷ. Ba con đúng là không biết chăm sóc vợ, chỉ biết làm việc như một cái máy, nếu mẹ muốn ly hôn thì ly hôn đi. Nếu sau này mẹ không gặp được người mình thích thì mẹ chờ con, đợi con lớn lên, con sẽ cưới mẹ….”

 

Chưa dứt lời, một tiếng ồn vang lên trên không trung lấp kín toàn bộ âm thanh xung quanh.

 

“Đậu móa, tôi không nhìn nhầm chứ, là máy bay trực thăng à?”

 

“Tôi lại có cơ hội được nhìn thấy tổng tài bá đạo ngoài đời ngồi trực thăng đến tham gia chương trình sao?”

 

“Cameraman, nhanh, mau chuyển hướng cho tôi xem tổng tài bá đạo đó là ai!”

 

Cameraman: “…”

 

Hai người đàn ông lần lượt bước ra từ chiếc  trực thăng.

 

Là Lục Dư Xuyên và Trần Công.

 

Lục Dư Xuyên trông như vừa bàn xong công việc từ nước ngoài trở về, vẫn mặc áo sơ mi trắng tinh tươm, vest đen vừa người, cao lớn, điển trai.

 

Sau khi anh ấy xuất hiện, bình luận trên màn hình nổ tung.

 

“Người này là ai thế? Đẹp trai quáa!”

 

“Đậu móa, đẹp trai quá, người đàn ông này đẹp đến mức tôi không còn từ ngữ nào để miêu tả đủ.”

 

“Trong một phút, tôi muốn tất cả thông tin về người đàn ông này!”

 

Tôi và Lục Hi vẫn còn đang ngơ ngác.

 

Lục Dư Xuyên vốn luôn bận rộn, sao lại tham gia chương trình giải trí chứ?

 

Nếu không phải vì tiếng ồn của trực thăng thật sự quá lớn, tôi và Lục Hi nhất định sẽ không tin vào mắt mình.

 

Lục Hi có vẻ bình tĩnh hơn tôi.

 

Thằng bé nhanh chóng chạy đến chỗ Lục Dư Xuyên: “Ba…”

 

“Là ba của Hi Hi, áaaaa, Đại Khả Ái Lê Lê, cô thật sự muốn ly hôn sao? Vậy thì sau khi ly hôn sẽ đến lượt tôi!”

 

“Tôi cũng muốn, tôi cũng muốn!”

 

Lục Hi chưa kịp nói hết câu, Lục Dư Xuyên đã bỏ qua thằng bé.

 

Lục Hi: “…”

 

Sau đó, chúng tôi phát hiện trên màn hình điện thoại của Lục Dư Xuyên đang phát chương trình ghi hình trực tiếp của chúng tôi.

 

Có nghĩa là, chuyện tôi muốn ly hôn và lời hứa sẽ đào góc tường của Lục Hi, anh ấy đã nghe thấy hết!

 

Tôi và Lục Hi: “…”

 

Chúng tôi im lặng nhìn nhau.

 

Trong lòng thầm thắp cho nhau một cây nến.

 

Loading...