Mẹ Kế Là Cứu Tinh - Chương 14

Cập nhật lúc: 2024-07-06 21:40:43
Lượt xem: 364

Bà nội hơi khó xử, nhà chúng tôi có tổng cộng bốn phòng, bố mẹ tôi ngủ phòng ngủ chính, bà nội ngủ cùng Tô Hà ở phòng ngủ phụ lớn, tôi ngủ phòng ngủ phụ nhỏ, còn lại một phòng kho nhỏ nhất, bên trong chất đầy đồ đạc, hơn nữa lại không có cửa sổ.

 

Bà nội liếc nhìn tôi, lên tiếng nói: "Tô Miên, cháu nhường phòng cho em trai đi."

 

Tô Hà vừa nghe thấy vậy, lập tức nói: "Con không thèm ngủ chung phòng với chị ta, con muốn ngủ phòng lớn!"

 

Đây cũng là điều mà chúng tôi đã bàn bạc từ trước, nếu như nó muốn chiếm phòng của tôi, chắc chắn tôi sẽ không cho nó chơi điện thoại nữa.

 

Vì vậy, bà nội lại nói: "Thôi được rồi, vậy bà nội sẽ ngủ chung phòng với Tô Miên, Tô Miên, cháu dọn sang phòng kho đó mà ngủ đi."

 

Tôi trợn mắt nhìn bà ấy, buông một câu: "Bà tự đi mà nói với bố tôi ấy."

 

Nói xong, tôi lập tức đứng dậy bỏ về phòng, khóa cửa lại, mặc kệ bà nội mắng chửi ầm ĩ ở bên ngoài.

 

Tôi biết, bà ấy sẽ không nói với bố tôi đâu, dạo gần đây, vì chuyện che giấu Tô Hà đẩy mẹ kế tôi ngã cầu thang, trong lòng bà ấy có quỷ, nên rất ít khi nói chuyện với bố tôi.

 

Trước đây, Tô Hà giống như con ch.ó bị xích bên cạnh bà nội, mỗi lần đều là Tô Hà cắn tôi trước, sau đó bà nội mới lấy danh nghĩa người lớn ra mặt bênh vực.

 

Lần này, tôi "xử lý" Tô Hà trước, bà nội phải một mình đối mặt với tôi, người sắp trưởng thành, dường như không còn nhiều khí thế như trước nữa.

 

Bất đắc dĩ, bà nội đành phải tự mình thu dọn đồ đạc, chuyển sang ngủ ở phòng kho chật hẹp, ngột ngạt, tôi thầm cười khẩy, bà đã thích đứa cháu trai này như vậy, nhưng đứa cháu trai bảo bối của bà ấy vì chơi game, mà không hề nghĩ cho bà ấy lấy một chút nào!

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/me-ke-la-cuu-tinh/chuong-14.html.]

13

 

Sau khi Tô Hà được ngủ riêng, hầu như ngày nào nó cũng thức trắng đêm để chơi game, nửa đêm tôi đi vệ sinh mấy lần, đều nhìn thấy ánh đèn hắt ra từ khe cửa phòng nó.

 

Còn bà nội tôi mắt mờ chân chậm, căn bản không phát hiện ra điều gì bất thường ở Tô Hà, dù sao trong mắt bà ấy, Tô Hà chính là đứa trẻ ngoan nhất.

 

Ba tháng trôi qua, quầng thâm mắt của Tô Hà ngày càng rõ, người cũng béo lên trông thấy, lúc ăn cơm ngồi cạnh tôi, nó giống như một ngọn núi nhỏ vậy.

 

"Hà nhi à, hôm nay bà nội đi họp phụ huynh cho cháu, giáo viên nói cháu suốt ngày ngủ gật trong lớp, thành tích đứng bét lớp, hơn nữa còn không chịu chơi với bạn bè, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"

 

Bà nội vừa bóc tôm cho Tô Hà, vừa đau lòng hỏi.

 

"Liên quan gì đến bà?" Tô Hà lầm bầm đáp, tôi biết, nó muốn ăn cơm thật nhanh để về phòng chơi game.

 

Bây giờ nó đã nghiện game đến mức không thể tự kiềm chế được nữa, ngày càng mất kiên nhẫn với bà nội.

 

Bị mắng như vậy, bà nội không hề tức giận với Tô Hà, mà lại trút giận lên đầu tôi: "Tô Miên, em trai cháu học hành sa sút như vậy, cháu không biết kèm cặp nó à? Cháu thi đứng nhất lớp thì có tác dụng gì, em trai cũng không thèm dạy, lương tâm bị chó tha rồi à?"

 

"Hừ." Tôi bưng bát cơm lên, đi thẳng về phòng, mặc kệ bà nội ở ngoài mắng chửi.

 

"Đồ vô ơn, đồ khốn nạn, sớm muộn gì mày cũng khiến tao tức chết."

 

Tức c.h.ế.t càng tốt.

Bình luận

1 bình luận

Loading...