Chạm để tắt
Chạm để tắt

MẸ CHỒNG MUỐN LÀM KHÓ TÔI - Chương 07

Cập nhật lúc: 2024-07-14 19:35:17
Lượt xem: 938

Buổi chiều, tôi đi khám thai. 

 

Đi vào bệnh viện, làm xong thì tôi mới nhớ, lần trước Tô Bình đi khám thai với tôi, anh ta nói n.g.ự.c đau, nên tôi kêu anh ta cũng đi kiểm tra, giờ đã có báo cáo kết quả. 

 

Tôi vừa lấy báo cáo xong, thì thấy em họ của Tô Bình. 

 

Cô ta cụp mắt nhìn thoáng qua bản báo cáo, cười lạnh một tiếng: "Nghe nói cô ly hôn với anh tôi?"

 

"Đúng thế."  

 

Cô ta thu lại ánh mắt: “Ly hôn cũng tốt, còn may ly hôn rồi, miễn liên lụy đến anh trai tôi."

 

Tôi không hiểu cô ta có ý gì. 

 

Ngày hôm sau, tôi đi qua đó cùng với người của đội phá dỡ. 

 

Tôi nhờ thợ chuyển đồ đạc vào căn nhà trống khác của tôi. 

 

"Bà chủ, có muốn cạy những viên gạch này hay không? Cạy đi thì sẽ nát hết." Sư phụ hỏi. 

 

"Nát thì nát, phá hủy hết toàn bộ, cạy cả sơn lót các loại trên vách tường ra cho tôi."  

 

Không trả tiền lại thì cho rằng tôi không có cách nào bắt được bọn họ sao! 

 

Xử lý được một nửa, tôi nhìn thấy Tô Bình và mẹ anh ta, và cả em họ anh ta đi đến đây. 

 

"Nghiệp chướng, dừng tay lại, ai bảo các người làm! Đàn Hủ, cô làm cái gì thế! Cô làm gì nhà con trai tôi!"  

 

Mẹ anh ta nhìn thấy trong nhà hỗn độn, đau lòng lao tới, cướp công cụ trên tay thợ.

 

"Ai kêu các người đến, không được đập, không được đập, nếu còn làm loạn nữa thì tôi sẽ báo cảnh sát!"  

 

"Báo đi." Tôi nói: "Bà không trả tiền lại thì tôi sẽ mang đồ đi, là do bà nói!"

 

Mẹ anh ta không ngờ tôi lại thật sự làm như vậy, ôm n.g.ự.c ngồi xuống ngay tại chỗ, thở hổn hển từng hơi từng hơi. 

 

"Con à, con của tôi, sao số con lại khổ như vậy chứ! Con trai số khổ của tôi!"

 

"Mẹ!"  

 

Tô Bình nhìn thấy mẹ anh ta khổ sở ngồi xuống, bị dọa đến mức vội vàng tới đỡ. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/me-chong-muon-lam-kho-toi/chuong-07.html.]

"Đàn Hủ, cô quá đáng rồi đấy, có phải cô muốn g.i.ế.c c.h.ế.t mẹ tôi thì cô mới vui lòng không! Sao tôi lại cưới người phụ nữ bất hiếu như cô chứ!"

 

Tôi không để ý đến bọn họ, ra hiệu cho thợ tiếp tục đập.

 

"Đàn Hủ." Tô Bình hung hăng trừng tôi: "Còn may mà ông đây ly hôn với cô, loại người như cô, đáng đời cô ung thư tuyến vú!"  

 

Ung thư tuyến vú. 

 

Tôi sao? 

 

Tôi hơi sửng sốt, nhìn thấy em họ anh ta mới ý thức được có chuyện gì xảy ra. 

 

Chắc hẳn là em họ anh ta coi báo cáo kia là của tôi. 

 

"Đến lúc đó phải cắt mất ngực, một người phụ nữ không có n.g.ự.c như cô làm sao cho bú, còn là người phụ nữ bình thường sao!" Anh ta gắt lên một cái: "Suýt chút nữa bị cô lừa cưới rồi, mẹ nó."  

 

Tô Bình thấy mẹ anh ta lần này dường như không phải giả vờ, bận lòng đưa mẹ anh ta rời đi.

 

"Đúng rồi, nhanh chóng mang đám đồ xúi quẩy cô đặt ở nhà tôi đi, nhìn là thấy phiền!" Trước khi đi, Tô Bình mắng. 

 

Tôi dặn dò thợ xong thì đi tới nhà anh ta thu dọn hành lý. 

 

Trước khi đi, tôi đặt báo cáo kiểm tra sức khoẻ của anh ta trên bàn trà, đến lúc đó nếu bọn họ không nhìn thấy thì cũng không nên trách tôi, dù sao tôi cũng để rồi, mà trong nhà cũng có camera có thể chứng minh. 

 

Sau khi về nhà, tôi cảm thấy thai nhi cũng ổn định rồi, nói một tiếng với ông chủ, chuẩn bị quay về làm việc. 

 

May mà lúc trước tôi không nghe theo Tô Bình trực tiếp từ chức. 

 

 

Tối đó, tôi rửa mặt xong, kéo ngăn kéo ra, nhìn thấy bên trong đều là bao mà Tô Bình chuẩn bị trước đó. 

 

Nhìn là thấy phiền.

 

Tôi thu dọn chuẩn bị vứt bỏ, mới phát hiện có điều không thích hợp. 

 

Năm hộp bao, phía trên tất cả đều là lỗ kim. 

 

Tôi mở một cái ra, cẩn thận xem xét, đều bị chọc. 

 

"Hay lắm!" Tôi quẳng bao xuống đất, hoàn toàn hiểu ra. 

 

Loading...