Mẹ chồng "hợm hĩnh" - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-07-07 10:56:28
Lượt xem: 465

04

Thẩm Tu rất sảng khoái đồng ý cho tôi nghỉ, còn bảo tôi không được chịu thiệt chút nào, đừng để anh ấy mất mặt.

Tôi dành cả buổi trưa in ra tất cả hóa đơn, kèm theo đoạn tin nhắn chuyện trò của Loan Thiệu và cô gái kia. Anh ta bất nhân, cũng đừng trách tôi bất nghĩa. Thật buồn cười, cứ như không ai biết gây rối như nhà anh ta vậy.

Chiều hôm đó tôi đến nơi làm việc của Loan Thiệu, nhưng không giống như Loan Thiệu, tôi đặt một chồng tờ rơi in sẵn ở trước cửa văn phòng và đi thẳng đến gặp sếp anh ta.

Cô thư ký vừa nhìn thấy chiếc túi Hermes trên tay tôi, tưởng tôi tới đây để bàn chuyện công việc với ông chủ, không nói nhiều liền dẫn tôi vào văn phòng.

Ban đầu, ông chủ không hiểu ý tôi cho đến khi tôi trải tất cả các hóa đơn ra trước mặt ông ấy. Tôi từng gửi ảnh chụp hóa đơn cho Loan Thiệu một lần, lúc ấy tôi nghĩ chỉ cần anh ta trả lại tiền cho tôi, tôi sẽ không so đo gì chuyện này nữa.

Nhưng anh ta lại giả vờ không nhìn thấy, thậm chí sau khi nhận số tiền tôi chuyển khoản còn giở trò chặn tôi. Vậy thì anh ta không thể trách tôi được rồi.

Tôi nhìn ông chủ của Loan Thiệu, bình tĩnh nói: “Xin chào Giám đốc Trương, xin lỗi vì đã làm phiền ngài. Chuyện là như thế này, Loan Thiệu của công ty ngài trong thời gian hẹn hò với tôi đã tiêu của bốn vạn chín ngàn tám trăm tệ. Khi tôi muốn xin lại số tiền này, anh ta liền đưa tôi vào danh sách chặn liên lạc, cho nên tôi đến đây muốn nhờ ngài giúp tôi giải quyết vấn đề này một chút.”

Giám đốc Trương sửng sốt một lúc rồi cau mày: “Cô Thẩm, đây là chuyện riêng tư của cá nhân cô, công ty chúng tôi không liên quan. Hơn nữa, những thứ này coi như là quà tặng trong lúc yêu đương, sau khi chia tay lại muốn đòi về...”

Ông ta lắc đầu có chút không đồng ý: “Tôi cảm thấy không được ổn lắm.”

Tôi gật gật đầu, lại đem bảng kê chi tiết của Loan Thiệu gửi tới đưa cho ông ta xem: “Đây là số tiền Loan Thiệu tiêu trong thời gian yêu đương với tôi, tổng cộng là 2 ngàn rưỡi tệ. Hôm qua mẹ anh ta làm loạn ở công ty chúng tôi yêu cầu tôi trả lại tiền, tôi cũng trả lại đầy đủ cho anh ta. Cho nên tôi ngầm hiểu chi phí giữa hai chúng tôi không được tính là quà tặng.”

Tôi liếc nhìn bên ngoài cửa kính. Tấm kính mờ mịt, tôi nhìn thấy những bóng người bên ngoài đang chuyển động. Mọi người đều nhìn thấy tờ rơi tôi để ở đó, rất nhiều người đi lại trong văn phòng, thì thầm bàn tán.

Giám đốc Trương nhìn đống hóa đơn của tôi, đang định nói chuyện thì tôi vươn tay đưa danh thiếp qua.

“Cha tôi là Thẩm Kiến Quốc, Chủ tịch Công ty bất động sản Thịnh Cảnh, trước đây đã từng hợp tác với Hoa Tân.”

Vẻ mặt của Giám đốc Trương lập tức thay đổi, ông ta nuốt xuống những lời vốn đã đến bên miệng, sắc mặt trở nên nghiêm túc: “Thật quá đáng, tôi không ngờ Loan Thiệu lại là loại người như vậy. Hoa Tân chúng tôi tuyệt đối không cho phép loại nhân viên không có tư cách đạo đức này mang theo không khí xấu đến nơi làm việc!”

Ông ta đưa tay bấm điện thoại nói: “Thư ký Vương, gọi Loan Thiệu tới đây!”

Tôi cười. Không giống như ai kia không có cha mẹ che chở, chỉ biết náo loạn thì có lợi ích gì. Tôi chỉ cần giơ một ngón tay cũng có thể đè c..hết anh ta.

Một lúc sau, Loan Thiệu gõ cửa văn phòng, kính cẩn cúi đầu chào giám đốc Trương: “Giám đốc, ngài cho tìm tôi.”

Sau đó Loan Thiệu liếc nhìn về phía tôi, vẻ mặt lập tức căng thẳng, nhìn vào tập hóa đơn trên mặt bàn. Rất nhanh, anh ta đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh ta trừng mắt nhìn tôi một cách cay cú, sau đó hoảng hốt nói: “Giám đốc, ngài hãy nghe tôi giải thích! Những hóa đơn này đều là làm giả. Đúng thế, những thứ này đều là làm giả, là cô ta cứ muốn dây dưa tôi. Chúng tôi chia tay nhưng cô ta không cam lòng, nhất định phải làm xấu mặt tôi. Giám đốc, ngài không thể tin lời cô ta được!”

Giám đốc Trương nhếch môi nói: “Tiểu Loan à, cậu thật sự làm tôi thất vọng quá. Cậu hẹn hò cùng người ta cả năm trời chỉ tốn có hơn hai ngàn cũng phải đến công ty người ta náo loạn sao? Cậu đây đúng là đạo đức bại hoại, cậu biết không?”

Giọng điệu ông ta rất nghiêm túc, Loan Thiệu bị dọa cho mặt trắng bệch. Anh ta tiến lên một bước đưa tay muốn kéo tôi, giọng điệu đe dọa nói: “Thẩm Giai cô đừng náo loạn nữa được không, là tôi sai rồi. Tôi sẽ chuyển tiền cho cô, cô đừng ép người quá đáng!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/me-chong-hom-hinh/chuong-4.html.]

Vừa nói xong, anh ta liền chuyển cho tôi bốn vạn tệ, tự động bỏ qua số lẻ.

Tôi đẩy anh ta ra, mỉm cười nói: “Sao hôm qua anh không nói với mẹ anh chuyện này. Tôi thấy việc mẹ anh đến công ty tôi gây náo loạn rất tốt, để tôi được lợi rất nhiều. Tôi vốn không biết chia tay rồi còn có thể kiếm được một khoản tiền như thế đâu.”

Giọng điệu Loan Thiệu càng khẩn trương hơn: “Chúng ta tốt xấu gì cũng ở bên nhau lâu như vậy rồi, cô có cần phải đuổi cùng g..iết tận tôi như vậy không? Cô cũng quá ác độc đi!”

Tôi quả thực bị bộ mặt tiêu chuẩn kép này của anh ta làm cho ghê tởm muốn nôn mửa, lúc này giám đốc Trương mới lên tiếng nói chuyện.

Ông ta đứng lên, sắc mặt nghiêm túc nói: “Loan Thiệu, công ty tôi không chấp nhận loại người đạo đức có vấn đề như cậu, tiêu có hai ngàn tệ mà phải tìm mẹ cậu đến náo loạn ở công ty người ta như vậy. Chẳng lẽ sau này nếu cậu có chuyện gì ở công ty, mẹ cậu sẽ lại đến đây náo loạn sao? Cậu thu dọn đồ đạc rồi nghỉ việc đi! Lát nữa tôi sẽ báo bộ phận nhân sự thanh toán thêm cho cậu một tháng tiền lương!”

Loan Thiệu vừa nghe những lời này, hai chân trở nên mềm nhũn. Anh ta hoảng sợ khẩn cầu Giám đốc Trương nói: “Tống Giám đốc, đây là vu khống mà, ngài không thể đuổi việc tôi được! Xin ngài hãy cho tôi thêm một cơ hội.”

Anh ta lại nhìn về phía tôi, lo lắng nói: “Thẩm Giai, cô nói với giám đốc tôi một câu đi, mọi chuyện đều là hiểu lầm, chúng ta có cần phải đi đến bước này không?”

Tôi quay lại cười khẩy: “Sao anh không nói với mẹ anh rằng điều đó là không cần thiết?”

“Tôi, tôi...”

Anh ta cứng họng không nói nên lời.

Công việc này là lúc ấy tôi thông qua quan hệ tìm cho Loan Thiệu, chứ với điều kiện của bản thân anh ta, căn bản không thể có khả năng vào làm việc tại công ty lớn như Hoa Tân. Tôi nhờ quan hệ của bố tôi để xin việc cho anh ta, còn sợ ảnh hưởng đến lòng tự trọng của Loan Thiệu nên không nói cho anh ta biết.

Bây giờ nghĩ lại, tôi thấy mình thật ngu ngốc. Nhưng mà không sao cả, những gì mình cho đi, tự nhiên có thể được nhận lại.

Tôi thưởng thức bộ dạng đau buồn như chó nhà có tang của Loan Thiệu trong chốc lát rồi nói lời cảm ơn với giám đốc Trương và mỉm cười ra về, để lại Loan Thiệu hồn bay phách lạc đứng trong phòng làm việc.

Các đồng nghiệp trong văn phòng vẫn còn đang thảo luận về ảnh chụp hóa đơn và màn hình cuộc trò chuyện của tôi, trên đó tôi giấu đi thông tin cá nhân của mình, nhưng nói rõ ràng mọi chuyện.

Một đồng nghiệp nữ lên tiếng thán phục: “Mẹ kiếp Loan Thiệu, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong, không ngờ tiêu có hai ngàn tệ còn muốn tìm bạn gái đòi lại?”

Một đồng nghiệp nữ khác bĩu môi: “Lúc trước tôi nói nhà tôi có một căn hộ ở Bích Viên, anh ta còn theo đuổi tán tính tôi mãi. May là tôi không bị lừa, nhìn vẻ ngoài kém cỏi của anh ta là có thể biết được.”

Một anh chàng trẻ tuổi chỉ vào tờ rơi nói: “Lại còn chơi trò bắt cá hai tay, anh ta la l.i.ế.m cũng phát sợ luôn, lịch sử trò chuyện tởm đến mức em cũng không đành lòng xem.”

……

Tôi khẽ nhếch khóe miệng lên. Một truyền mười, mười truyền trăm. Truyền thông thời đại ngày nay, những loại tin tức khác không nói, tin tức loại này là truyền đi nhanh nhất.

Tôi tin rằng không cần đến tối, những tấm ảnh chụp hóa đơn này sẽ được chuyển đến các nhóm lớn. Mất việc đã tính là gì, dám động đến tôi, tôi sẽ ép c..hết anh ta, làm cho anh ta không ngóc đầu lên nổi trong ngành này!

 

Bình luận

2 bình luận

Loading...