Mẹ chồng "hợm hĩnh" - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-07-07 10:47:36
Lượt xem: 439

01

Tôi và Loan Thiệu yêu nhau được một năm, cuối cùng cũng được dẫn về ra mắt phụ huynh.

Trước khi đi, bố mẹ dặn dò tôi nhất định phải tỏ ra chu đáo lịch sự, còn mua cho tôi sâm khô và đông trùng hạ thảo loại tốt nhất, một hộp trà và hai bình rượu Mao Đài thật lớn làm quà.

Để làm cho mẹ anh ta có thiện cảm với tôi, mẹ tôi còn đặc biệt mua cho tôi một chiếc túi xách Hermes màu cam làm quà gặp mặt. Tôi tràn đầy tự tin, cho rằng mẹ anh ta nhất định sẽ rất thích mình.

Nhưng tôi nằm mơ cũng không ngờ tới, mẹ của Loan Thiệu bắt đầu nhăn mặt khó chịu từ lúc tôi bước vào cửa. Tôi ở cửa cung kính chào dì, mẹ anh ta cũng chỉ liếc mắt nhìn tôi một cái rồi không nói gì, đi thẳng vào nhà.

Tôi có chút xấu hổ nhìn sang phía Loan Thiệu, Loan Thiệu ngượng ngùng cười với tôi rồi kéo tôi vào.

Vào trong nhà, tôi đặt hộp quà xuống, định vào bếp giúp mẹ anh ta dọn dẹp một chút. Trên bàn ăn mới bầy có ba món: một đĩa rau cần xào, một đĩa rau chân vịt trộn, một bát canh thịt viên. Tôi lại nghĩ chắc mẹ anh ta còn chưa làm xong những món ăn còn lại.

Nhưng mẹ anh ta cụp mắt nói: "Ăn cơm trước đi đã.”

Lúc đó tôi mới nhận ra, là tôi tự mình đa tình rồi!

Lần đầu tiên tới cửa mà được đón tiếp bằng hai món chay một món canh, xem ra là mẹ Loan Thiệu thật sự không thích tôi rồi. Nhưng tôi tự hỏi vì sao?

Về dung mạo, tôi cũng xinh đẹp ưa nhìn, người theo đuổi tôi cũng không ít. Loan Thiệu theo đuổi tôi mãi cả năm tôi mới đồng ý ở bên anh ta.

Về trình độ học vấn, tôi tốt nghiệp trường đại học top đầu trong nước, Loan Thiệu chỉ ở top 2.

Về gia cảnh, cha mẹ tôi còn đủ cả hai, gia đình Loan Thiệu là mẹ đơn thân nuôi con.

Tôi không biết tại sao mẹ anh ta lại ghét tôi đến thế. Nhưng tôi vẫn muốn tranh thủ một chút, tôi dùng hai tay cầm lấy túi Hermes đưa qua mỉm cười nói: “Dì à, lần đầu tiên gặp mặt cháu cũng không biết dì thích cái gì, đây là túi xách cháu mua tặng dì.”

Gò má gầy khô của mẹ Loan Thiệu giật giật, khóe miệng nhếch xuống tạo thành một độ cong châm chọc. Bà ta cũng chẳng thèm đưa tay ra, giọng điệu mỉa mai: “Ha ha, Tiểu Thẩm à, bình thường tôi không mang túi LV thì là Chanel, không bao giờ mang loại túi hàng nhái như thế này.”

Tôi sửng sốt nhìn logo Hermes chiếc túi trong tay, nhất thời không biết là tôi vừa nghe nhầm hay là mẹ anh ta nói sai.

Loan Thiệu ở bên kia cũng không hiểu lắm về túi xách, nhưng cố gắng hòa giải nói: "Đúng đó, mẹ anh trước giờ không bao giờ đeo túi xách giá dưới một vạn, tuy nhiên đây cũng là thành ý của em, Thẩm Giai, em cứ để đó trước đi, chúng ta ăn cơm trước đã.”

Tôi lặng lẽ đặt túi xuống, cầm đũa lên.

“Tiểu Thẩm này"

Ngay lúc tôi còn đang chưa hết xấu hổ, mẹ Loan Thiệu lên tiếng: “Nhà của cháu ở đâu vậy?”

Tôi đặt đũa xuống nói: "Dì à, nhà cháu bây giờ đang ở thành phố T.”

Công việc kinh doanh của bố tôi gần đây phát triển mở rộng đến thị trường thành phố T. Ông thấy việc đi đi lại lại giữa hai thành phố quá phiền phức nên cả nhà chúng tôi mới dọn qua đó. Dù sao thì nhà tôi cũng có nhà ở khắp nơi nên việc này chỉ là vấn đề di chuyển từ thành phố này đến thành phố khác mà thôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/me-chong-hom-hinh/chuong-1.html.]

Mẹ anh ta dùng ngón tay gõ gõ lên mặt bàn, tiếp tục hỏi: "Vậy cháu không có hộ khẩu thành phố S đúng không?”

Tôi gật đầu.

Tôi thực sự không có hộ khẩu ở thành phố S. Và tôi cũng không có ý định ở lại đây, bởi vì tôi còn phải trở về thừa kế công ty bất động sản của bố tôi.

Mẹ Loan Thiệu nhíu mày càng sâu, cảm giác có thể kẹp c..hết cả con ruồi.

“Vậy sao cháu mua nổi nhà ở thành phố S được? Dì nghe nói bây giờ cháu còn đang đi thực tập, một tháng chỉ kiếm được tám ngàn, như thế có mất mười năm tiền lương cũng không mua nổi một cái toilet ở thành phố S.”

Tôi nghe mẹ anh ta nói vậy bèn liếc mắt nhìn bốn phía xung quanh căn nhà Loan Thiệu. Đó là một căn hộ nhỏ, chắc chỉ hai ba mươi mét vuông, thậm chí ngay cả một phòng khách tử tế cũng không có, chúng tôi phải dùng bữa cơm ngay trên bàn nước ở phòng khách.

Nhà vệ sinh lại càng nhỏ muốn c..hết, vòi sen và bồn cầu ở cùng một chỗ, mọi người phải đứng trên bồn cầu để tắm. Tất cả diện tích căn nhà cộng lại thậm chí còn không bằng nổi phòvệ sinh của nhà tôi.

Mẹ Loan Thiệu thấy tôi nhìn xung quanh, tự hào nói: "Nhà chúng ta đây chính là ở trong khu phố cổ, dù chỉ có 30 mét vuông nhưng cũng có giá hơn ba triệu. Nếu cháu không thể có mấy triệu thì đừng nghĩ tới việc mua nổi nhà ở đây. Lúc trước có người giới thiệu cho con trai dì một đối tượng khác, người ta còn mua được nhà ở thành phố Thịnh Cảnh, căn hộ tám mươi mét vuông có ba phòng ngủ một phòng khách!"

Bà ta lấy ra một tờ rơi quảng cáo ở bên cạnh, chỉ chỉ vào tòa nhà phía trên bản đồ bất động sản: "Đây là một nơi mới khai trương rất có khả năng phát triển, giá khởi điểm là 100.000 một mét vuông. Tiểu Thẩm, bố mẹ cháu có thể hỗ trợ cháu và Loan Thiệu mua nhà ở đây không?"

Bà ta hất cằm, giọng điệu khinh thường đưa tờ rơi quảng cáo cho tôi.

Tôi nhận lấy tờ quảng cáo, cau mày nhìn phần thông tin quảng cáo phía trên.

Nhìn quen quá.

Cmn......

Đây không phải tòa nhà do bố tôi đầu tư khai thác sao?

Mẹ Loan Thiệu nhai cần tây trong miệng rồn rột, lên tiếng: "Loan Thiệu nhà chúng ta có điều kiện tốt, các cô gái thích nó cũng nhiều, chuyện của hai đứa ta nghĩ cũng chưa cần gấp gáp. Tiểu Thẩm à, cái túi này cháu mang về cho mẹ cháu đi.”

……

Tôi mở miệng nhìn Loan Thiệu, người này một câu cũng không nói, vùi đầu chăm chú dùng bữa.

Tôi thật sự không biết phải nói gì, trước đây tôi chưa từng gặp qua loại chuyện như thế này, mọi chuyện hôm nay đều quá mức mơ hồ làm tôi không thể thốt lên lời.

Tôi nên nói cái gì bây giờ? Chả nhẽ nói cái túi này, cộng thêm tiền thuế nhập khẩu hơn ba mươi vạn, có thể mua mười mấy cái túi của dì à?

Nhìn Loan Thiệu vẫn ngơ ngác không phát hiện ra vấn đề, cuối cùng tôi chỉ có thể đứng lên trong ánh mắt tiễn khách của mẹ anh ta, nhẹ giọng nói: "Được rồi dì, cháu hiểu rồi.”

 

Bình luận

2 bình luận

Loading...