Chạm để tắt
Chạm để tắt

MẸ CHỒNG HAI MẶT - Chương 03

Cập nhật lúc: 2024-07-24 19:23:56
Lượt xem: 2,136

Ba chồng cũng lấy lý do một người đàn ông như ông ta không tiện chăm con dâu để từ chối.

 

Đến tận lúc Tiểu Bảo chào đời, cặp vợ chồng già mới bế đứa con trai nhỏ của Lâm Tuyết tới bệnh viện, tặng một phần quà ra mắt tượng trưng cho hai trăm tệ và ngồi chơi hai tiếng. Sau đó lại lấy lý do đứa con trai nhỏ của Lâm Tuyết không thích hợp ở trong bệnh viện quá lâu để rời đi.

 

Chứ đừng nói chi đến việc chăm sóc tôi trong thời gian ở cữ.

 

Từ lúc mang thai cho đến lúc sinh con, rồi lại đến khi ở cữ đều đích thân mẹ săn sóc.

 

Tất nhiên, đối với tôi việc Diêu Lỵ có đến hay không cũng không có gì khác biệt, không đến thì tốt hơn. Tôi lại càng không muốn phí sức lực tranh cãi cùng bà ta trong thời gian ở cữ.

 

Dù sao từ lúc bà ta bắt đầu giục sinh, bà ta đã là một kẻ tép riu xa lạ đối với tôi.

 

Đến lúc tôi hết ở cữ, Diêu Lỵ bỗng đến.

 

Sau khi đến, bà ta ngồi trên ghế sofa giống như cụ lớn, thấy không ai bưng trà rót nước cho mình là cảm thấy bất bình.

 

Ngoài mặt rõ ràng đang trách móc Lâm Phong, nhưng thực ra đang nhắc nhở tôi và mẹ tôi: "Mẹ ở nhà chị gái con, anh rể con vừa về tới là nấu cơm xong rồi gọi mẹ, trái cây thì giao đến tận tay mẹ. Ngược lại đến đây tốt thật đó, một hớp trà cũng chẳng có mà uống.”

 

Lâm Phong: "..."

 

Lúc ấy Lâm Phong đang bận thay tã cho Tiểu Bảo, không biết là không nghe ra ý bóng gió của mẹ anh ta, hay là hơi tức giận vì mẹ đã hứa giúp đỡ nhưng lại đột nhiên nuốt lời.

 

Hắn bĩu môi, thẳng thắn đáp lại lời Diêu Lỵ: "Mẹ à, máy đun nước ở ngay bên cạnh mẹ kìa, mẹ không thấy sao? Nội thất trong nhà đều do mẹ và ba trang trí, đồ vật nào ở đâu chẳng lẽ mẹ còn không rõ à."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/me-chong-hai-mat/chuong-03.html.]

Diêu Lỵ: "..."

 

Diêu Lỵ bị Lâm Phong nói móc, bà ta bẽ mặt ngậm miệng.

 

Tôi vốn tưởng rằng Lâm Phong đã đáp trả lại, tôi sẽ không chọc giận đến bà ta nữa.

 

Nhưng tôi không thể chịu nổi những ấm ức mà bà ta dành cho tôi.

 

Vài ngày sau, bà ta lại tới.

 

Lần này Lâm Phong không có ở nhà, mẹ tôi đang trông Tiểu Bảo, còn tôi ngồi trên sofa lướt điện thoại trong lúc rảnh rỗi.

 

Có lẽ vì thấy tôi nhàn hạ nên sau khi Diêu Lỵ đến, bà ta lại chướng mắt với việc tôi không bưng trà hay nước cho bà ta.

 

Bà ta ẩn ý nói với mẹ tôi: “Giới trẻ ngày nay tốt số thật, bế ở trong lòng bàn tay mà trưởng thành, không cần phải đụng tay vào việc gì, sắp nuôi dưỡng thành kẻ vô dụng rồi. Hồi đó, chúng ta thậm chí còn chưa hết thời gian ở cữ đã phải tự giặt giũ, nấu cơm, còn phải nhìn sắc mặt mẹ chồng."

 

Mẹ tôi kinh ngạc ngước lên nhìn bà ta: “Bà thông gia, lúc trước ở cữ mà bà vẫn phải giặt giũ, nấu cơm sao?”

 

Diêu Lỵ không hiểu vì sao mẹ tôi lại kinh ngạc, bà ta gật đầu.

 

Mẹ tôi im lặng một lúc, không kìm được mà bình phẩm: “Vậy tại sao lúc đó bà không ly hôn? Khi tôi sinh Tống Duyệt, ba con bé không hề cho tôi đụng một giọt nước lạnh, mẹ chồng tôi ngày ngày hầu hạ thịt cá, sợ tôi mắc phải một số bệnh hậu sản.”

 

Diêu Lỵ: "..."

 

Mẹ tôi đã bình phẩm là không thể dừng được: “Bà thông gia, sao bà lại hồ đồ như thế? Rõ ràng bà đã nhảy vào hố lửa, không lo nhảy ra mà còn coi nó như vinh dự. Trước kia bà kể con gái bà lấy chồng sướng lắm, ở nhà không cần phải làm gì, con rể cưng chiều con gái bà lên tận mây xanh. Tôi tưởng con gái bà tỉnh táo như vậy, thì bà cũng sẽ tỉnh táo. Kết quả…"

Loading...