Mẹ chồng cùng tôi trọng sinh rồi! - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-07-08 00:38:27
Lượt xem: 660

1.

“Tiểu Tĩnh à, năm sau dì ba đã 50 tuổi rồi, nên năm nay con phải nấu 88 món để cầu may, mong cho năm sau phát tài!”

Đêm ba mươi, thằng c h ó Trình Lợi Cường này không thương lượng với tôi đã kêu một đống người đến ăn cơm tất niên, còn bảo tôi phải làm tám mươi tám món ăn chiêu đãi, để giúp hắn có khởi đầu tốt đẹp vào đầu năm mới.

Hắn ngược lại rất biết sắp xếp, mỗi lần mở miệng ngậm miệng đều là một bữa cơm tiêu chuẩn của Hoàng đế, chỉ có tôi và con gái Trình Chanh là mệt mỏi vô cùng.

Phát tài thuận lợi một chút đâu không thấy, nhưng tất cả bất hạnh của tôi và con gái cũng bắt đầu từ bữa cơm tất niên này.

Kiếp trước cháu trai của Trình Lợi Cường—Trình Bân có bạn gái, lúc tới cửa ăn chực còn mang theo một tên đàn ông rác rưởi lớn hơn con gái tôi 15 tuổi, tuyên bố giới thiệu bạn trai cho nó.

Mà trong mắt Trình Lợi Cường chỉ có hai căn nhà trong tay đối phương.

Hắn có thể cho bất kỳ kẻ rác rưởi nào chạm vào con gái mình rồi nói là muốn “đôi trẻ vui vẻ”, đồng thời muốn gả con gái càng sớm càng tốt để kiếm chút tiền sính lễ cho Trình Bân kết hôn.

Sau đó, chúng còn bắt tôi đi, khiến con gái tôi bị tên biến thái rác rưởi đó sỉ nhục mất đi thứ quý giá, thậm chí còn bị ng ược đ ãi đến chet!

Tất nhiên hắn cũng không có kết cục tốt đẹp gì, sau đó tôi rất vất vả mới tìm được hắn, trực tiếp bắt hắn quỳ trước mặt con gái tôi, đ ậ p đ ầ u hắn n á t b ấ y.

Nhưng thân thể tôi cũng vì vậy mà suy nhược, nếu không tôi có bò cũng phải bò trở về, giet Trình Lợi Cường rồi treo lên cửa làm câu đối Tết!

Nghĩ đến đây, tôi càng hận không thể v ặ n đầu hắn xuống.

Tôi đứng bất động ở cửa bếp vẻ mặt lạnh lùng, mẹ chồng cũng đứng lên, bất mãn nhìn tôi: "Phó Tĩnh, cô đã hơn bốn mươi còn giận hờn cái gì nữa? Làm 88 món khó như vậy sao? Làm đồ ăn thôi mà nhìn cô giống như phải chịu bao nhiêu tủi nhục vậy. Còn nữa, Bân Bân dẫn theo bằng hữu của nó đến, nó thích ăn cá, cô làm thêm hai con đi!"

Mấy dì bên cạnh đang chơi mạt chược cũng phụ hoạ theo: “Đúng vậy, Phó Tĩnh, vợ nhà ai mà không phải hầu hạ cả nhà, người trong nhà nhiều thì càng náo nhiệt chứ!"

Dì Ba nhổ vỏ hạt dưa đầy đất: "Chỉ là nấu ăn mà thôi. Hơn nữa có được một người đàn ông giàu có chẳng phải là phúc lành sao? Trình Chanh, đừng lười biếng nữa. Con lớn rồi đấy, con nên chia sẻ gánh nặng với mẹ đi. Nếu không sau này ai dám cưới một cô gái lười biếng?”

“Cô cũng đừng có hẹp hòi quá, chúng ta là người một nhà mới nói những lời xuất phát từ tận đáy lòng, chứ người ngoài thì không đâu!”

Cả nhà này đều là kẻ thối nát, là những kẻ trọng nam khinh nữ còn dám đứng lên nói chuyện mà không thấy xấu hổ.

Kiếp trước tôi luôn nhẫn nhịn để phục vụ bọn họ, nhưng kiếp này thì có s.h…it nhé :” Khó trách dì ba , dì đã sáu mươi tuổi mà vẫn còn chưa có ai rước, hóa ra là do bệnh lười nên không ai thèm lấy. Vậy thì con phải chăm chỉ nhé, biết chưa con?”

Còn cô nữa, vợ chồng cô đã bảy mươi rồi mà còn nợ bên ngoài những hai triệu tệ. Chẳng phải trước đây cô cũng nấu tám mươi tám món cho chồng của cô rồi à? Vậy con càng không được lười, mẹ đang đợi cô của mẹ trả mẹ mười hai vạn, nếu không vài năm nữa, dì ăn còn không được thì lấy tiền đâu ra mà trả?”

Trình Lập Cường không ngờ rằng tôi lại dám phản công, trợn mắt lên nhìn :” Cô đang nói cái gì vậy? Người lớn trong nhà mà còn định lừa tiền của cô chắc?”

Tôi nhìn anh ta giả vờ không hiểu:” Tôi không có học cao nên không hiểu chuyện. Nhưng chuyện tôi nói có gì sai? Bất đồng quan điểm là lỗi của tôi chắc? Anh nổi điên cái gì?”

Nhìn những gương mặt đầy màu sắc của cả nhà bọn họ, tôi lại xua tay và nói :” Chỉ có tám mươi tám món thôi chứ gì? Tôi nấu. Sau này mọi người làm ăn tốt cũng phải nhớ đến tôi. Năm mới chúng ta cùng nhau phát tài, được không?”

Ha, nhưng nấu như nào thì là việc của bà đây!!!

Trình Chanh tưởng tôi đã thỏa hiệp, không nhịn được mà nói:” Bố ơi, tám mươi tám món có phải là quá nhiều không? Nhà mình còn chẳng có nhiều đĩa thế mà bố cũng không đưa tiền thêm…..”

Lập Cường đè nén tức giận, cau mày nói:” M,à,y lại đòi tiền? Hôm trước t.a.o mới cho m.à.y hai trăm đâu? Đây còn một ít, dùng đi, dùng tiết kiệm thôi”

Con gái tôi tuyệt vọng nhìn năm mươi sáu tệ trong tay tôi, im lặng hồi lâu, thấy tôi không nói gì, quay người vào bếp.

Nhìn gương mặt cam chịu và bất lực của con, tôi buồn lắm .

Trước đây tôi luôn nghĩ đến việc cam chịu vì con gái, nghĩ rằng khi con bé lớn lên, rời khỏi ngôi nhà này là sẽ ổn nhưng tôi lại không nghĩ rằng điều con bé thực sự cần là sự bảo vệ của tôi.

Con bé đã được dạy thành một kẻ hè nhát, và vì tôi để nó chịu đựng nhiều như thế, nên khi gặp chuyện, nó cũng không hề đến nói cho tôi biết, bởi nó tin rằng tôi sẽ lại bỏ qua và bắt nó tiếp tục nhẫn nhịn.

Tôi thật sự đã lơ là bổn phận làm mẹ của minh. Giờ đây, khi có cơ hội chuộc tội, tôi nhất định sẽ dốc sức bảo vệ con bé một lần nữa, mang nó tránh xa mọi rác rưởi của kiếp trước và cho con bé một cuộc sống mà nó đáng được hưởng.

2.

Khi tôi đang bày tám mươi tám món ăn lên bàn, Trình Bân cũng đến, phía sau là một người đang ông vai bên cao bên thấp, không có tướng nam nhân, tóc bạc trên đầu so với người bốn mươi tuổi như tôi đây còn nhiều hơn.

Đó là người tôi ghét đến tận xương tủy Vương Nguyên Thần .

Vừa bước vào, Trình Bân đã vội giới thiệu :” Chú, Nguyên Thần là bạn của cháu, tuy hơi lớn tuổi nhưng lại rất có năng lực, trong tay có hai căn nhà, lại còn biết kiếm tiền”

Vương Nguyên Thần đưa ra hai hộp quà : “ Đây là chút thành ý, mặc dù phải rất khó khăn mới mua được, nhưng nếu mọi người thích thì cũng rất đáng “

Miệng lưỡi trơn tru, mới lần đầu tiên gặp đã ý tứ nói rằng mình “ hao tâm tốn của” như thế nào.

Trình Chanh thấy đối phương đang nhìn mình chằm chằm, không dám cười, nói :” Tôi không vội……”

Nó không vội nhưng một nhóm người thân thích bên cạnh còn gấp hơn nó, cầm lấy đồ vừa được đưa, kéo nó sang một bên, hạ giọng nói :;” Ai nha, ngươi thẹn thùng cái gì, cháu cũng chưa từng có bạn trai nên cứ từ từ. trước tiên cứ nói chuyện chút đã, đừng có mà thô lỗ thế, đàn ông tốt khó tìm lắm”

Trình Lập Cường cũng nói đệm vào :” Đúng vậy, Trình Chanh, các bà của con có mắt nhìn người, sao mà sai được? Hơn nữa anh họ con còn tự mình kiểm tra qua rồi, con sợ cái gì?Thái độ của con như vậy là vô lễ”

Tôi kéo Trình Chanh ra, cười nhìn Trình Bân :”Tiểu Bân, hai người cùng nhau đi chọn quà phải không?”

“ Đương nhiên, dì yên tâm, cháu rất có mắt chọn”

Tôi cười khẩy, trước mặt mọi người mở quà. Những củ khoai tây với những hình dạng kỳ dị lăn lông lốc.

Mặt Trình Bân thay đổi, cô Ba , dì sáu cũng im bặt.

Vương Nguyên Thần không ngờ chiếc hộp lại được mở ngay tại phòng khách, ánh mắt hoảng hốt : “ À, tôi… trí nhớ của tôi không tốt lắm, tôi cầm nhầm, để tôi đi lấy lại”

Nói xong thì bỏ chạy.

“ Là cầm nhầm, cầm nhầm” Trình Bân bất đắc dĩ cười “ Anh ấy lần này có hơi bất cẩn nhưng trong những chuyện khác thì lại rất tốt”

Tôi đáp trả:” Tốt thật đấy? Nhà xây hai năm rồi vẫn còn thô sơ chưa hoàn thiện. Anh ta có công việc không? Hay vẫn lang thang thất nghiệp? “

Chanh Chanh cảm thấy rất kỳ lạ trước thái độ của tôi, cười lớn.

“ Cái này.. chúng ta nói sau đi. Đến đấy, đến ăn cơm đã nào”

Nhìn thấy Trình Bân bối rối, Trình Lập cường bất mãn lườm tôi một cái rồi ra ngoài gọi mọi người vào ăn tối. Nhưng khi anh ta ngồi vào bàn thì lập tức c.h.ế.t lặng.

Một bàn toàn mướp đắng đủ món.

Xào, nướng luộc hấp không dưới mười biến thể, còn đâu thì gần như giống nhau, tám mươi tám món, khá nhiều.

“ Phó Tĩnh, ý cô là gì? Cô muốn cả nhà ăn cái thứ này trong dịp Tết Nguyên Đán à?”

3.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/me-chong-cung-toi-trong-sinh-roi/chuong-1.html.]

Tôi cười híp mắt, thêm mướp đắng vào bát của từng người “ Nghiêm túc nào, muốn phát tài thì phải học cách chịu đựng gian khổ, đúng không?”

Có tám mươi tám món, món nào mà không nổi tiếng, để tôi xem các người, ai không dám ăn hêt!

Trình Bân liếc nhìn tôi và con gái nghiến răng nghiến lợi, cầm đũa lên ăn một miếng, tuy nhăn nhó vì đắng nhưng vẫn có dũng khí khen ngợi tôi, cuối cùng cũng nói ra mục đích của ngày hôm nay.

“ Chanh .. Chanh Chanh, hì hì anh nghe nói em mới mua nhà năm ngoái phải không? Than ôi… anh vừa không văn hóa vừa không có năng lực. Chanh Chanh em nhìn xem anh trai sắp kết hôn nhưng vẫn chưa mua được nhà. Em có thể… cho anh mượn căn nhà để làm phòng tân hôn trước được không? Em còn trẻ, lại có năng lực, sau này mua khác sử dụng sau cũng được.

Yên tâm, anh trai cũng không có lấy không của em, sau này con trai đầu lòng của anh sẽ mang họ em, dưỡng lão cho em khi về già”

Thấy hắn vừa phút trước bán thảm, sau liền kiêu ngạo đắc ý, Trình Chanh không nói gì, tôi tức giận giơ tay lên

Bốp

“ M.à.y thì có thể sinh ra được cái thứ gì tốt, đồ phế thải đầu óc bẩn thỉu”

Tôi nhìn bàn tay mình vẫn còn giơ lên trời, nhìn mẹ chồng đứng dậy tát Trình Bân một cái, cả người đều sửng sốt.

Mẹ chồng nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ, miếng mướp đắng định nhổ ra lại nuốt xuống, mỉm cười nhìn tôi lấy lòng.

“ Tĩnh Nhi, đừng sợ, cứ chiến đi”

Nói xong, cầm lấy tay tôi trợ lực, tát nốt má còn lại của Trình Bân, hắn không kịp phản ứng, bị tát nằm ngã xuống sàn

“ Đưa kẻ hấp diêm đến cửa làm hại em gái. Hôm nay t.a.o sẽ đ//ánh chếch m.à.y Dù sao cái loại như m.à.y có nối dõi hương hỏa cũng như không. Không có mày thì ít ra t.a.o , tiểu Tĩnh và Chanh Chanh sẽ cảm thấy thoải mái hơn!”

Nói xong, bà thật sự chạy vào bếp tìm da///o. Trình Lập Cường sợ hãi, vội vàng ngăn cản :” Mẹ, mẹ phát đin cái gì vậy? Bân Bân có làm gì sai đâu?”

Tốt!

Không phải tôi khoa trương nhưng không biết mẹ chồng tôi ở tuổi này lại lấy đâu ra sức lực lớn như vậy, bà đ//á thẳng vào đầu gối Trình Lập Cường, quay hắn 180 độ, còn kèm thêm một phát tá///t in dấu đỏ tươi trên mặt.

4.

M. à.y cũng không loại tốt đẹp gì, vợ đẹp con ngoan không muốn lại đi nghe mấy con đỉa hút máo đó! Đi xin lỗi con dâu của t.ao đi!"

Những người thân còn lại đều ngây ngốc, lẩm bẩm nói mẹ chồng ăn mướp đắng phát đin rồi, chưa đầy hai phút đã bỏ chạy, Trình Bân thấy hôm nay mình cũng không xin được nhà, lại sợ con d.a.o cùng ánh mắt đằng đằng s///át khí của mẹ chồng, vội vàng lăn ra ngoài.

Trước khi cô ba bỏ chạy, mẹ chồng đã t///át vào eo cô một phát, khiến cô suốt một tháng rưỡi đau đến mức không thể đứng thẳng .

"Đừng để tôi thấy các người lại đến bắt nạt cháu gái tôi nữa! Tới một lần tôi ch///ém một nhát!!

Trần Bân chạy càng nhanh.

Còn Trình Lập Cường thì đang bị bà bắt quỳ không dám nhúc nhích, cười nịnh nọt, nói : “Mẹ đừng tức giận, mẹ nói gì thì là thế, nếu mẹ muốn sao thì là vậy?” Không muốn gả thì không gả, bình thường mẹ hiền thế, tức giận đánh con cũng không sao, nhưng tức giận tổn hại đến thân thể như vậy cũng không đáng!”

Trình Lập Cường là một tên ngoo đ.ần không có đầu óc, nhưng đối với mẹ thật sự rất tốt, ít nhất miệng của hắn có thể nói ngọt làm người khác nghe theo.

Nhưng lần này thì khác.

Mẹ chồng nhìn hắn ta với ánh mắt trịch thượng, ánh mắt từ lúc đầu bối rối chuyển sang thất vọng: “Đừng nói những lời tốt đẹp vô ích này để dỗ dành t.a.o, càng nói t.a.o càng muốn bóp chếch mài.” !"

Trình Lập Cường nghẹn lại, phải quay đầu nháy mắt với tôi bảo tôi nghĩ biện pháp, nhưng tôi chỉ vỗ tay vỗ tay: “Trình Lập Cường, nếu mẹ không giác ngộ, hôm nay phòng này anh đã sớm đưa ra ngoài, tôi cảm thấy mẹ làm không có sai. Trừng tôi làm gì?

Kiếp trước của tôi là như vậy, tôi mặc kệ cái lắc đầu lặng lẽ của mình, mặc kệ sự cự tuyệt của con gái, vẫy tay trước lời khen ngợi của người thân, rồi đem căn nhà mà tôi đã dành dụm hơn mười năm để tặng cho con gái tôi dâng cho người ta. Sao tôi không hận!

Thấy tôi không vui, Trình Lập Cường lại bị mẹ chồng đá vào ngự//c: “Sao nhìn chằm chằm thế? Những trái mướp đắng này t.a.o ăn hết rồi, nếu dám lãng phí tâm tư của Tiểu Tĩnh, t.a.o phế m.ày ngay!"

Chanh Chanh nhanh chóng đứng ra giám sát.

Mẹ chồng vuốt ve đầu con bé, sau đó đặt con da///o xuống, ngồi cạnh tôi, vẻ mặt tự hào tranh công: “Con dâu, mẹ làm tốt lắm phải không? Mẹ xin lỗi, mẹ đã sinh ra một con lợn nướng như vậy, làm hại con và Chanh Chanh. Đều là mẹ không tốt, mẹ trước kia còn khi dễ con, mẹ...... Mẹ về sau nhất định không như vậy , con dâu, các con đừng không quan tâm mẹ.. a......."

Khi nói chuyện, khuôn mặt bà đầy ủy khuất sám hối rồi bật khóc.

Thanh âm run rẩy không ngừng nói thật có lỗi cùng cầu tha thứ,vì sợ hai chúng tôi sẽ nhớ lại những điều không hay trong quá khứ.

Bà ấy...

Sống lại một đời, có gì mà còn không hiểu nữa

Mẹ chồng tôi cũng trùng sinh.

5

Sáng sớm ngày đầu năm mới, tôi và mẹ chồng đến nhà một người họ hàng theo yêu cầu gay gắt của Trình Lập Cường.

"Tôi không quan tâm chuyện ngày hôm qua, nhưng chúng ta đều là một gia đình. Đi mua đồ ngon và xin lỗi từng nhà đi ! Nói chuyện tử tế vào! Nhớ mua đồ đắt tiền ! Còn có em họ thiếu một bộ dưỡng da đấy. Cô mua hai bộ sản phẩm chăm sóc da gửi qua, không đi tôi chếch cho các người xem!

Hôm qua ôm bụng đi cấp cứu, chưa ra viện mà tim đã bay về nhà người thân, yếu đến mức nói một câu thở mười lần. Vậy mà không quên sắp xếp mọi việc cho tôi một cách đâu ra đấy.

Không biết có phải vì tiêu chảy mà não hắn bị hỏng hay không mà còn dám mang cái chếch ra đe doạ, mẹ chồng tôi tức giận đến mức dọa dùng gậy vào bệnh viện tác thành cho hắn luôn và ngay.

Nhưng tôi đã thuyết phục mẹ: “Mẹ ơi, nghe hắn đi ạ”.

Mẹ chồng trợn mắt không thể tin nổi: "A! Con dâu, con nhầm rồi à? Con không được nghe lời nó nói, đồ vô tích sự!"

Mẹ cho rằng tôi vẫn là người phụ nữ h///èn nhát bị đàn áp, ức h.i.ế.p hàng chục năm, trong lúc nhất thời đau khổ đến mức kêu lên: “Đều là lỗi của mẹ, mẹ đã khiến một cô gái ngoan như con trở nên như thế này. Con không phải sợ .Bây giờ mẹ làm chủ! Từ nay về sau con muốn làm gì thì làm!"

Nhìn tinh thần xắn tay áo đánh người bất chấp tuổi tác của mẹ, tôi vừa buồn cười vừa cảm động: “Mẹ ơi, chúng ta về lấy lại tất cả đồ đạc và số tiền họ nợ gia đình nhé!”

Mẹ chồng nghe vậy rất vui mừng: "Tốt quá! Trình Chanh, con cũng đi đi. Hôm nay chúng ta sẽ trút bỏ mọi hè///n nhát mà chúng ta đã phải chịu đựng trong quá khứ!"

Thấy bà chủ động hơn tôi, tôi hỏi một điều mà tối qua tôi chưa kịp hỏi: “Nói mới nhớ, sao mẹ lại trở về? Mẹ không sợ hai mẹ con con sẽ cùng nhau trốn đi à?"

Mẹ chồng sắc mặt nhất thời trầm xuống, không biết vừa nghĩ đến điều gì, đôi mắt rũ xuống lại đỏ hoe: “ Đi được thì cứ đi thôi. Không ai muốn phải chịu cảnh này, cũng không cần phải nghĩ cho mẹ. Thật vất vả mới được trọng sinh . Hạnh phúc mới là điều quan trọng"

"Mẹ ấy à, có thể ngay cả lão thiên gia cũng không vừa mắt

Nên gọi mẹ trở lại để chuộc tội!”

Bình luận

0 bình luận

    Loading...