Mây tan trăng sáng - Chương 15

Cập nhật lúc: 2024-07-04 14:18:15
Lượt xem: 416

11

 

Hôn lễ ở Đông Cung, đối với ta và công chúa mà nói, cũng không chỉ đơn giản là uống rượu.

 

Ai tới, ai chưa tới, ai tới trước, ai đi trước, ai đi theo Nhị hoàng tử làm loạn, phân chia phe đảng bằng hữu ở thành Trường An như thế nào, có thể nhìn ra hết.

 

Cuối cùng, ta và công chúa đặt tầm mắt vào chuyện tập trung lôi kéo đại thần nhị phẩm hàng đầu trong triều, đại học sĩ của Văn điện, Trang Nghiêm.

 

Người này quyền lực không lớn, chức quan không thấp, học thức cao quý, tính cách cao ngạo.

 

Quan trọng hơn là, năm nay bệ hạ quyết định bổ sung Ân Khoa*, Trang Nghiêm là đệ nhất kinh sử Đại Lương, là hoàn toàn xứng đáng quan chủ khảo.

 

*(恩科:Khoa thi đặc biệt; thời khoa cử (đời Minh; Thanh); triều đình mở ra như ban đặc ân nhân dịp khánh điển.)

 

Ảnh hưởng của Thái tử Nhất Nặc tới cũng rất nhanh.

 

Ân Khoa lần này, giám khảo gồm có một chủ hai phó, một trong hai phó là Thái tử.

 

Dưới sự trợ giúp của Thái tử, Ung Dương công chúa lấy danh nghĩa có hứng thú và để chọn rể, cũng đứng vào hàng ngũ giám khảo.

 

Thái tử học không giỏi, chỉ đề tên vào lấy danh tiếng, gần như không đến Văn điện, làm công vụ đều là môn hạ* của Lục Hoài Uyên.

 

*(Học trò, môn đệ)

 

Ngược lại, Ung Dương công chúa thường cùng Trang đại học sĩ thảo luận đề thi tới đêm khuya.

 

Ta và Lục Hoài Uyên, vì công việc cũng thường xuyên ở chung một phòng chỉnh lý văn chương, lưu trữ hồ sơ.

 

Nhìn nam nhân cung kính có thừa trước mắt, ta không khỏi cảm khái.

 

Còn nhớ kiếp trước, sau khi ta gả vào Lục gia, coi phu quân là trời, mọi việc đều lấy Lục Hoài Uyên làm trọng, quanh năm suốt tháng nhốt mình trong nội trạch, chăm sóc cơm áo sinh hoạt thường ngày cho đệ muội và cao đường của hắn.

 

Hắn đối đãi với ta, cũng cho tới bây giờ đều là đối đãi với vị phụ nhân vô tri, trong lúc nói chuyện với nhau có khinh miệt không giấu được, luôn có thần sắc nhàn nhạt, tích chữ như vàng.

 

Ai có thể nghĩ, hai người chúngta lại có thể cùng vào triều làm việc một như ngày nay.

 

Còn không kịp thổn thức, trong lúc không để ý, người xung quanh đã dần dần bị hắn cho ra ngoài.

 

Lục Hoài Uyên tới gần mở lời: “Bệ hạ ban ân trạch, cô nương làm tế rượu phủ công chúa, hôn ước của nàng và ta phải dừng lại, đợi đến ngày được thả về, Tạ cô nương có thể hoàn nguyện, hai nhà Tạ Lục chúng ta, tiếp tục tiền duyên được không?”

 

Ta sợ tới mức hai tay run lên, thiếu chút nữa đánh rơi quyển sách xuống đất.

 

“Lục đại nhân, nữ quan được thả về, ít thì ba năm, nhiều thì năm năm, tiền đồ hôn sự tốt đẹp của đại nhân, ta làm sao gánh vác nổi.”

 

Nam nhân cúi đầu đối diện tầm mắt của ta, ánh mắt bình tĩnh, có vẻ chân thành, thuần khiết: “Trong khoảng thời gian làm việc với Tạ cô nương, Hoài Uyên cảm thấy bị thuyết phục sâu sắc, ngay cả Trang đại học sĩ cũng thường khen cô nương thông minh uyên bác, mẫu thân nhà ta quả thật có thúc giục, nhưng ta nguyện chờ, Oản Oản, ta nguyện chờ nàng.”

 

Oản Oản?

 

Kiếp trước, coi như là ta tự nhận thời điểm quan hệ giữa ta và Lục Hoài Uyên quan hệ gần gũi nhất, hắn cũng chưa bao giờ dùng dùng ngữ khí dịu dàng thân mật như vậy mà gọi ta.

 

Ta nhíu mày.

 

“Lục đại nhân vẫn nên thu hồi lời nói vừa rồi đi, Tạ Oản ta, đã hứa với phủ đệ công chúa, không có ý định lại hứa người khác.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/may-tan-trang-sang/chuong-15.html.]

 

Sau khi bị ta cự tuyệt, Lục Hoài Uyên dường như dồn hết tâm tư vào công việc, đến Văn điện càng thường xuyên.

 

Ngay lúc Lục Hoài Uyên có cử chỉ quái dị, kỳ thi năm nay xảy ra chuyện lớn.

 

12

 

Đề thi khoa cử bị tiết lộ nửa tháng trước kỳ thi.

 

Văn điện chứa đề thi khoa cử trong hộp bí mật, lần này, theo đề nghị của công chúa, một thiết bị chống trộm đơn giản đã được chế tạo.

 

Chỉ cần có người từng động qua, Trang học sĩ cùng công chúa liếc mắt một cái liền có thể phát hiện manh mối.

 

Khi Trang học sĩ và công chúa đến kho sách lấy hồ sơ năm ngoái, vô tình phát hiện, chiếc hộp bí mật đã bị người ta động qua.

 

Hai người lập tức bẩm báo sự tình, bệ hạ hạ lệnh tra rõ.

 

Chỉ là lúc Văn điện điều tra thì manh mối hoặc nhiều hoặc ít bắt đầu chỉ về phía Lục Hoài Uyên.

 

Lục Hoài Uyên khéo đưa đẩy cẩn thận, việc khoa cử gian lận này, nếu không có Thái tử bày mưu đặt kế, hắn tuyệt đối không thể làm.

 

Công chúa suy tư nhiều lần, vẫn mang theo chứng cứ đến Đông Cung.

 

Thời tiết giữa hè, nhưngvừa vào cửa cung đã cảm nhận được làn gió thu mát lạnh.

 

Cách tiệc cưới lần trước không đến một năm, trên phủ Thái tử, cảnh sắc đã có sự thay đổi lớn.

 

Trên chính điện, Thái tử mỉm cười chào đón.

 

“Hoàng tỷ tới, vừa hay nhìn xem một chút, Đông Cung được Diên Nhi sửa lại thật khéo léo phải không? Mùa hè còn có cảm giác xuân thu, quả thực tuyệt vời.

 

Công chúa dùng tay không nhặt lấy quả vải trong hộp băng đá trước mặt, nghiêm mặt nói: “Đào một cái hồ trong cung, cách nửa bước lại dùng bánh xe quạt hồ băng, không khỏi quá mức tốn kém, Thái tử có biết, quả vải này, từ Lĩnh Nam đến Trường An, phải tốn bao nhiêu ngân lượng và nhân công không?”

 

Nói xong, lại lắc đầu: “Quên đi, bàn chính sự trước đã, Lục Hoài Uyên liên quan đến chuyện gian lận khoa cử, việc này, có liên quan đến Thái tử phải không?”

 

Thái tử nghe vậy, sắc mặt trì trệ.

 

“Đúng là không nên như vậy, chỉ là có mấy người Thẩm gia và Khương gia sắp làm quan, người nhà bọn họ đến cầu, nói là nếu vào từ khoa cử, có thanh danh thì sự nghiệp sẽ suôn sẻ hơn”.

 

Công chúa tức giận vỗ bàn.

 

“Thẩm gia và Khương gia đứng hàng cửu phẩm, con cháu đều được tiến cử vào triều đều là cửu phẩm, như vậy còn cảm thấy chưa đủ sao?! Chỉ vì thanh danh ảo mà bóp c..hết triển vọng của sĩ tử bình thường. Thái tử có biết có bao nhiêu đứa trẻ nhà nghèo phải chịu đựng bao nhiêu năm vất vả chỉ để tham dự khoa cử lần này không?!"

 

Thái tử có chút bất ngờ trước phản ứng của công chúa.

 

“Lời của Hoàng tỷ, không phải không có lý, chỉ là mấy người này tóm lại sẽ vào triều, gian lận chỉ vì cầu thanh danh, cũng không có gì quá sai. Bất quá nếu Hoàng tỷ đã mở miệng, hãy đổi đề khác, để cho bọn họ dựa vào bản lĩnh.”

 

Công chúa lắc đầu, trong mắt không giấu được sự mệt mỏi và thất vọng.

 

Ta cùng đi tới cửa, nàng bỗng nhiên mở miệng: “A Oản, ngươi nói xem, chẳng lẽ là bổn cung quá tích cực sao?”

 

Ta kiên định đáp: “Công chúa, nước có thể chở thuyền, cũng có thể lật thuyền, nếu tất cả con đường đi tới ánh sáng của bách tính đều bị các gia tộc quyền thế và quý tộc khống chế, Đại Lương, ranh giới giữa ánh sáng và bóng tối không còn xa nữa.”

 

Nghe xong lời ta nói, nữ tử trong trẻo nhưng lạnh lùng tôn quý trước mắt như hạ quyết tâm nào đó: “Tạ Oản, chúng ta đưa những chứng cứ này đến tay Nhị đệ đi.”

Bình luận

3 bình luận

  • Nhắc đến Nam Việt, tự nhiên muốn drop 🤸🏻

    Đinh Linh 5 ngày trước · Trả lời

    • Lâu không đọc cổ đại, lại phải lưu roài >~

      qz 1 tuần trước · Trả lời

      • Hóng chương mới quá

        Lponlal 1 tuần trước · Trả lời

        Loading...