Chạm để tắt
Chạm để tắt

Mẫu phi ta muốn làm thái hậu - 9

Cập nhật lúc: 2024-06-14 14:17:10
Lượt xem: 293

Trên giường bệnh, phụ hoàng đã suy yếu đến mức không thể nói được. Ánh mắt ta đau đớn bi thương, kề sát vào bên tai hắn, dùng thanh âm chỉ có ta và hắn mới có thể nghe thấy nói cho hắn...

Mười sáu năm trước, mẫu phi cho hắn uống canh bổ, pha đoạn tử dược hàng thật giá thật, cho nên những hài tử sau này của hắn không thể sống sót.

Nhưng nguyên nhân khiến phụ hoàng rơi vào hoàn cảnh chỉ có một đứa con thì không liên quan đến mẫu phi

Nguyên nhân sâu xa nằm ở chính hắn,

Chính là do sự thiếu quyết đoán của hắn, một miệng ăn quá nhiều, có người hận hắn không chung thủy, có người hận hắn bạc tình, có người tham luyến sự sủng ái của hắn, có người thèm muốn quyền lực của hắn. Vì vậy, bọn họ đều chiến đấu trên người hắn.

Mà phương thức tốt nhất để đánh nhau, chính là diệt trừ lợi thế mạnh nhất trong tay kẻ thù.

Nhưng mà ai cũng không nghĩ tới, đấu đến cuối cùng, tất cả mọi người đều trắng tay. Mẫu phi thông minh, có tầm nhìn xa, năm đó chính là dự liệu sẽ có một ngày như vậy, cho nên mới tự mình đi Vĩnh Hương, trở thành người chiến thắng cuối cùng.

"Phụ hoàng, người an tâm đi!" Ta với vẻ mặt đau khổ, khóe miệng lại hơi nhếch lên, thấp giọng nói: "Mẫu phi ta, đã từ rất sớm muốn làm thái hậu..."

Mắt phụ hoàng muốn nứt ra, đôi mắt đục ngầu phát ra sự căm hận sâu sắc, hắn run tay chỉ về phía ta, cổ họng không ngừng phát ra thanh âm: "Aaaaaaaaaaa".

Một lúc lâu sau, đầu nghiêng một cái, đúng là bị tức chết.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

"Hoàng thượng băng hà..."

Ngoài điện truyền đến thanh âm sắc bén của tiểu thái giám, mặt ta không chút biến sắc đứng dậy, phủi bụi bặm trên người, từ trên cao nhìn phụ hoàng đã chết.

Ta gặp thần g.i.ế.c thần, gặp phật g.i.ế.c phật, người chắn đường ta đều phải chết. Phụ hoàng, cũng không ngoại lệ.

10

Ngày đăng cơ đại điển, trời rất đẹp.

Sau buổi lễ, thân mặc long bào, đầu đội vương miện, từng bước một đến Vĩnh Hương. Cổng Vĩnh Hương đóng chặt, năm đó ta cùng mẫu phi bị chia cắt sau cánh cửa này.

Mẫu phi dựa vào cửa, ta lang thang bước đi.

Xa cách chín năm, ta ngày đêm nhớ người. Khi ngước mắt lên là vầng trăng sáng, khi cúi đầu xuống là đất rộng.

Không vinh dự, không quyền lực nào có thể so sánh được với việc có mẫu thân bên cạnh.

Quỳ gối xuống, ta nhìn về phía vòng đồng trên cổng Vĩnh Hương, kiên quyết và uy lực nói:"Thái hậu, trẫm, đến đón người!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/mau-phi-ta-muon-lam-thai-hau/9.html.]

Dứt lời, ta dập đầu thật sâu xuống.

Bên tai truyền đến tiếng rên rỉ nặng nề sau cánh cửa, sau vài hơi thở, một đôi bàn tay thô ráp, giữ lấy mặt ta.

Ta theo đó ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt yêu thương của mẫu phi. Không trẻ, nhưng vẫn xinh đẹp.

Đột nhiên cảm thấy, thật là tủi thân. Ôm lấy thắt lưng, ta vùi mặt ở trong n.g.ự.c mẫu phi, nhỏ giọng: "Mẫu phi, Thận nhi nhớ ngươi."

"Mẫu phi cũng nhớ thận nhi, ngày cũng nhớ, đêm cũng nhớ."

Mẫu phi nhẹ nhàng ôm lấy ta, thanh âm vừa ôn nhu vừa tiếc nuối: "Thận nhi của ta, đã lớn như vậy rồi."

Ta cùng mẫu phi, đã nhớ nhung hơn ba ngàn ngày đêm.

Suy cho cùng thì đó là một sự tiếc nuối lớn trong cuộc đời.

Nhưng hiện tại, ta là hoàng đế Đại Ninh, mẫu phi là thái hậu của Đại Ninh, không còn cái gì có thể chia tách chúng ta ra.

Tô Thứ Minh đi tới trước mặt mẫu phi, ánh mắt thành kín hành lễ. Mẫu phi cười tủm tỉm nhìn hắn như nhìn thấy cố nhân: "Tô nội quan, đã lâu không gặp."

Vậy nên, cuối cùng ta cũng hiểu được tại sao phụ hoàng lại đi nhanh như vậy.

Mẫu phi nói: "Thận nhi, con là thiên tử."

Đúng vậy, ta là thiên tử. Ta phải học cách trở thành một hoàng đế đủ tư cách. Suy cho cùng, cũng gói gọn trong hai chữ ... Kiểm soát và cân bằng (制衡).

11

Năm Trinh Chiêu đầu tiên, ta chỉ làm ba việc. Triệu Thẩm Trường Lâm vào kinh báo cáo công việc. Thiết lập ti dệt Giang Nam và gửi Hồng Dược đến Hứa thị.

Ngày Thẩm Trường Lâm hồi kinh, vừa đúng dịp cung yến Trung thu. Trong yến hội, ánh mắt hắn nhìn về phía mẫu phi ẩn nhẫn lại khắc chế, tràn đầy không cam lòng, sau khi nhìn thấy mặt ta, thần sắc hắn bất giác dịu đi.

Sau khi bữa tiệc kết thúc, ta nghĩ rằng hắn sẽ lặng lẽ đi tìm mẫu phi, nhưng người hắn tìm đầu tiên lại là ta.

Thẩm Trường Lâm, nhìn ta thật sâu, đột nhiên nhẹ giọng gọi: "Thận nhi."

Đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, ta bình thản ngước mắt lên, lẳng lặng nhìn hắn.

 

Loading...