Mất thuốc - Phần 8

Cập nhật lúc: 2024-07-04 16:18:54
Lượt xem: 954

Điều ngạc nhiên nhất có lẽ là Bùi Tây Nhuế. Anh ta vẫn không từ bỏ việc lôi kéo tôi vào đoàn đội của mình. Để thể hiện sự chân thành của mình, Bùi Tây Nhuế còn đưa cho tôi một tin tức gây sốc.

 

"Lâm Nhu có một người chị gái cùng cha khác mẹ." Khi nói điều này, Bùi Tây Nhuế nhìn tôi một cách chăm chú, do dự một lúc anh ta nói: "Là Lam Tâm Duyệt."

 

Lam Tâm Duyệt -  Đã lâu lắm rồi tôi không nghe thấy cái tên này, tôi ngẩn người, cuối cùng không nhịn được cười nhạt: “ Thì ra là cô ấy.”

 

Thành thật mà nói, Tiểu Lý và những người khác cũng có phần đúng khi họ nghĩ rằng tôi đã chen chân vào. Nếu ngày đó, Lam Tâm Duyệt không tàn nhẫn bỏ rơi Chu Lễ Yến để ra nước ngoài, có lẽ cả đời tôi sẽ không bao giờ có cơ hội đến gần anh ta, thậm chí còn mạnh dạn bày tỏ tình cảm.

 

"Lam Tâm Duyệt đã liên lạc với Chu Lễ Yến hai năm trước, cô có biết không?" Bùi Tây Nhuế thở dài, giọng điệu hiếm khi nghiêm túc: "Lâm Nông, Chu Lễ Yến thực sự không xứng với cô."

 

Tôi phớt lờ lời nói của anh ta, nhưng có chút tò mò: "Tôi nhớ Lam Tâm Duyệt đã kết hôn ở nước ngoài rồi mà?"

 

"Việc kết hôn không ngăn cản được chuyện cô ta yêu cầu Chu Lễ Yến chăm sóc em gái mình thật tốt."

 

Tôi nghe thấy tiếng nghiến răng của Bùi Tây Nhuế. Anh ta cảm thấy dường như chuyện này thực sự không có ý nghĩa gì đối với tôi.

 

Hai năm trước... Tôi cau mày cẩn thận nhớ lại, tôi mang máng tôi nhớ ra điều gì đó. Đó là khoảng thời gian Chu Lễ Yến đang hợp tác với phác đồ điều trị của bác sĩ, anh ta hầu như không động đến rượu hay thuốc lá.

 

Nhưng có một ngày, anh ta say khướt và lặng lẽ quay về nhà. Khi anh ta mở cửa bước vào, mùi khói thuốc làm tôi ngạt thở khó chịu. Chu Lễ Yến nói với tôi rằng anh ta đã gặp một kẻ xấu khiến anh ta cảm thấy không thoải mái.

 

Cũng trong ngày hôm đó, Chu Lễ Yến nói với tôi rằng chị Phùng muốn anh ta chăm sóc một người mới tên là "Lâm Nhu".

 

Tôi chợt hiểu ra. Hóa ra từ đầu đến cuối, người đặc biệt nhất đối với Chu Lễ Yến không phải là tôi mà là Lam Tâm Duyệt.

 

"Tiểu Lâm Nông," Bùi Tây Nhuế đột nhiên tới gần, đôi mắt hoa đào hếch lên sáng ngời: “Sao em không đi theo tôi, tôi nhất định sẽ đối xử tốt với em."

 

"Anh Bùi." Tôi ngả người ra sau, nới rộng khoảng cách giữa hai người rồi cười xã giao: "Xin anh đừng nói những lời dễ hiểu lầm. Hơn nữa, tôi lớn tuổi hơn anh."

 

Bùi Tây Nhuế phát ra một tiếng "chậc" nhàm chán.

 

Khi ra về, anh ta không quên đưa cho tôi một tấm danh thiếp cá nhân khác, tự tin nói: “Lần trước anh đưa chắc là em vứt rồi”.

 

Tôi đối mặt với ánh mắt buộc tội của anh ta một cách bình tĩnh, không chút áy náy.

 

14

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/mat-thuoc/phan-8.html.]

 

Buổi hòa nhạc của Chu Lễ Yến rất thành công. Với tư cách là trợ lý của anh ta, tôi đã đi cùng anh ta đến nhiều nơi, nhưng tôi đã đặt vé khứ hồi vào ngày sinh nhật của Chu Lễ Yến. Chu Lễ Yến không biết điều này.

 

Vì vậy, khi anh ta đầy mong đợi sự xuất hiện của tôi lên sân khấu, nhưng nhìn thấy người đẩy bánh là Lâm Nhu, trên màn hình lớn tôi nhìn thấy khuôn mặt của anh ta đột nhiên tím tái.

 

Nhưng Chu Lễ Yến đã phản ứng nhanh chóng, anh ta tạm thời thay đổi bài phát biểu cảm ơn tiếp theo và cắt bánh cùng Lâm Nhu.

 

Nhưng sau khi xuống sân khấu, anh ta nhất quyết quay về với tôi bất chấp sự ngăn cản của chị Phùng và Tiểu Lý.

 

Chu Lễ Yến về đến nhà là vào sáng sớm.

 

"Có vẻ như chiếc bánh tôi chuẩn bị này không có tác dụng gì." Tôi mỉm cười với Chu Lễ Yến, người vừa vội vã trở về sau, rồi ném chiếc bánh vào thùng rác trước mặt anh ta.

 

Chu Lễ Yến không thể ngăn cản, anh ta chỉ có thể nhìn tôi giận dữ và buồn bã. Một lúc sau, trong anh phát ra tiếng thở hổn hển, đó là một cuộc đấu tranh bất đắc dĩ: "Tại sao?"

 

Tôi phớt lờ lời nói của anh ta, đứng dậy và giả vờ lắng nghe. Sau đó cười và nói: "Chu Lễ Yến, fan của anh vẫn đang mắng tôi à?"

 

Chu Lễ Yến sửng sốt một chút, há miệng không thốt ra được lời nào.

 

"Họ tìm thấy tất cả các tài khoản xã hội của tôi, bạn học cũ, bạn bè của tôi, thậm chí cả bố mẹ tôi cũng bị quấy rối..."

 

Tôi dừng lại, nhìn Chu Lễ Yến đang kinh ngạc, anh ta như chợt hiểu ra: “Anh quên mất, bọn họ trước mặt anh đều là tiểu thiên sứ đáng yêu, làm sao anh biết được?”

 

"Những gì anh có thể nhìn thấy chỉ là một khía cạnh nhỏ của những lời lăng mạ vì đám người kia cảm thấy tôi không xứng với anh mà thôi."

 

"À, anh không…" Chu Lễ Yến lo lắng muốn đến gần, nhưng tôi giơ tay ngăn anh ta lại.

 

Tôi lặng lẽ nhìn anh, gằn từng chữ: "Chu Lễ Yến, anh cũng từng trải qua chuyện bị bắt nạt trên mạng, suýt chút nữa không nhịn được, anh cho rằng tôi có thể chịu đựng tất cả những thứ này sao?"

 

"Ồ, anh còn nói câu tôi là người ngoài giới giải trí, họ sẽ quên điều đó ngay thôi'."

 

Nhắc lại câu này tôi vẫn thấy nực cười và tôi cũng đã cười thành tiếng, rồi  hỏi anh ta: “Chu Lễ Yến, tại sao?... Tại sao sử dụng tôi làm lá chắn cho Lâm Nhu?...Tại sao tôi phải chịu quá nhiều sự sỉ nhục mà lẽ ra tôi không đáng phải chịu? Tại sao lần nào cũng là tôi, người bị Chu Lễ Yến từ bỏ?

 

"Không phải như vậy." Chu Lễ Yến khó khăn nói.

 

Anh ta thậm chí còn quên rằng ban đầu anh ta đã tức giận và sai lầm như thế nào khi đến gặp tôi, cố gắng giải thích cho tôi một cách lúng túng: "Anh chỉ, anh chỉ…"

Bình luận

0 bình luận

    Loading...