Chạm để tắt
Chạm để tắt

Mạt thế: Thoát khỏi Khu An Toàn - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-07-24 15:59:37
Lượt xem: 219

Cho đến khi chiếc xe tải cuối cùng rời khỏi nhà, tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Mở điện thoại kiểm tra số dư tài khoản ngân hàng, trên đó còn hơn mười sáu triệu. 

 

Tuy nhiên đó chỉ là một dãy số lạnh lẽo nằm trên điện thoại. Tôi nhớ lại kiếp trước, Tiêu Trạch Vũ đã lấy được chìa khóa để tôi và Tống Dực An vào khu an toàn, nhưng không ngờ khi đến cửa lại bị một người mặc đồ đen chặn lại với lý do cần phải trả thêm phí. 

 

Tiêu Trạch Vũ muốn chuyển khoản cho người đó nhưng bị từ chối. 

 

"Chuyển khoản, tiền giấy, những thứ đó đối với chúng tôi chỉ là một đống vô dụng, chúng tôi chỉ nhận vàng thỏi." 

 

Không còn cách nào khác, Tiêu Trạch Vũ đành mạo hiểm chạy đến mấy ngân hàng để đổi vàng thỏi. Tôi cất điện thoại, xách một túi vải không mấy nổi bật đi đến các ngân hàng lớn. Xách theo những thỏi vàng nặng trĩu trong tay, tôi cảm thấy có một sự an toàn ấm áp quanh thân không thể diễn tả.

 

Để không làm Tiêu Trạch Vũ nghi ngờ, sau khi làm xong những việc này, tôi vội trở về thành phố A. 

(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)

 

Tuy nhiên, vừa vào thành phố, cảnh tượng trước mắt đã khiến tôi kinh hãi không nói nên lời. Bầu không khí trong thành phố đầy mùi m.á.u tanh nồng nặc, đường phố toàn là m.á.u đã khô hoặc còn đang chảy. 

 

Những người nằm trên đường đã biến dạng, không phân biệt nam nữ, thậm chí có người còn mất cả tay chân. Thành phố vốn náo nhiệt giờ đây trở nên c.h.ế.t chóc như một thành phố ma. 

 

Thỉnh thoảng có vài con quạ bay qua, phát ra tiếng kêu thê lương. Mùi m.á.u tanh khiến tôi khó thở. Tôi đóng chặt cửa sổ xe, nhưng mùi tanh hôi vẫn khiến tôi không chịu nổi mà muốn nôn. 

 

Theo trí nhớ kiếp trước, bây giờ chỉ là bùng phát trong thành phố, chỉ cần có thể trốn khỏi thành phố, trở về hồ chứa, mọi thứ vẫn còn kịp. Đúng, vẫn còn kịp! 

 

Tôi cố gắng không phát ra tiếng động lớn, từ từ quay đầu xe. Nhưng đột nhiên, một dấu tay m.á.u xuất hiện trên kính cửa xe ghế phụ, ngay sau đó là một cái đầu từ từ hiện lên. Khuôn mặt đó đầy bẩn thỉu, có một vết thương lớn đỏ rực trên mặt, m.á.u không ngừng chảy ra ngoài. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/mat-the-thoat-khoi-khu-an-toan/chuong-8.html.]

 

Tôi bịt miệng không để mình hét lên, nhưng tay cầm vô lăng vẫn run rẩy không ngừng. 

 

"Cô giáo! Là em, em là Tống Dực An! Mau mở cửa xe, cô giáo!" 

 

Tống Dực An? Sao cậu ấy lại ở đây? Lại vừa khéo gặp tôi? Không đợi tôi nghĩ thông, tiếng gõ kính xe dồn dập của cậu ấy lại vang lên. Cậu ấy thỉnh thoảng còn kéo tay nắm cửa xe để cố mở ra. 

 

Tôi nhìn Tống Dực An trước mặt và thành phố tan hoang, đột nhiên có một cảm giác không thực. Cho đến khi một bóng đen khổng lồ lao tới, phía sau cậu ấy là vô số bóng đen như một bức tường. 

 

"Cô giáo!" 

 

Tiếng gõ cửa của Tống Dực An càng lớn hơn. Tôi không kịp nghĩ nhiều, mở khóa cửa xe, Tống Dực An bước nhanh vào trong, nhanh chóng đóng cửa lại. 

 

Chỉ chậm một giây, con thây ma đó sẽ bắt được cậu ấy. Và phía sau, hàng ngàn con thây ma ùn ùn lao tới. 

 

Để thoát thân, tôi đạp chân ga hết mức. Cuối cùng cũng bỏ xa được đám thây ma đó. Tôi hoảng hốt nhìn vào gương chiếu hậu, thấy đám thây ma ngày càng xa dần, lòng đầy lo lắng bất an. 

 

Những con thây ma trong kiếp này còn to lớn hơn kiếp trước tôi từng thấy. Nếu vừa rồi Tống Dực An bị bắt, hậu quả không thể tưởng tượng được. 

 

Tôi quay lại nhìn Tống Dực An, cậu ấy đang ngẩn người nhìn vào một chỗ. Tôi định hỏi cậu ấy có bị sợ không, nhưng ánh mắt tôi lại dừng trên vết sẹo dài trên mặt cậu ấy. 

 

Tống Dực An bị thây ma cào trúng ư?

Loading...