Chạm để tắt
Chạm để tắt

Mạt thế: Thoát khỏi Khu An Toàn - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-07-24 15:58:11
Lượt xem: 464

Các sinh viên nhìn nhau rồi lần lượt rời khỏi phòng thí nghiệm với vẻ mặt đăm chiêu. 

 

"Tống Dật An? Sao em còn chưa về?" 

 

Tôi nhíu mày nhìn cậu ta. Cậu ta là sinh viên xuất sắc nhất của tôi, với trình độ học vấn của mình, cậu ta hoàn toàn có thể tìm một giáo sư có kinh nghiệm và uy tín hơn. 

 

Nhưng cậu ta lại chọn tôi. 

 

Tống Dật An trầm ngâm một lúc. 

"Thầy đã xem tin tức chưa?" 

 

Tôi gật đầu, Tống Dật An tiếp tục nói. "Em thấy chuyện này không giống như tin tức nói, là bệnh zombie... Mọi người dường như đã tin vào tin tức đó, không để ý nhiều đến chuyện này."

 

Thực ra tôi cũng nhận ra. 

 

Kiếp trước, lúc này, các phương tiện truyền thông đều đua nhau đưa tin. Vì vậy mà phần lớn mọi người đã cảnh giác, tích trữ vật tư từ sớm, nên thiệt hại không lớn. 

 

(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)

Nhưng bây giờ, các phương tiện truyền thông từng đưa tin lại biến mất không dấu vết. Ngay cả khi tìm kiếm các từ khóa như "zombie" hay "thây ma" trên mạng cũng không có tin tức gì. Thật kỳ lạ. Tại sao mọi thứ lại khác đi?

 

...

 

Tôi đột nhiên nhận ra, có lẽ khu an toàn có vấn đề gì đó thì phải? 

 

Tuy nhiên, sau khi tôi c.h.ế.t ở kiếp trước, tôi chỉ bám theo Tiêu Trạch Vũ và Tô Tần. Họ vốn không có gì đặc biệt, vào khu an toàn liền bị xếp vào một nơi cực kỳ hẻo lánh. 

 

Phạm vi hoạt động hàng ngày không lớn, nên tôi không hiểu biết sâu hơn về khu an toàn. 

 

"Cô ơi, cô làm sao vậy?" Tống Dật An vẫy tay trước mặt tôi. 

 

Tôi giật mình, cười xin lỗi. 

 

"Sao vậy?" 

 

"Cô có kế hoạch gì không?" 

 

Cậu ta thăm dò, nhưng không hiểu sao tôi lại đọc được trong ánh mắt Tống Dật An một điều gì đó khác lạ. 

 

Ánh mắt đó như có một sự cám dỗ và bí mật. Tôi tự véo mình. Đúng là chim sợ cành cong, bóng cây cỏ cũng sợ. 

 

Đây là người đã giành cho tôi suất vào khu an toàn ở kiếp trước. Sao tôi có thể nghi ngờ Tống Dật An? Nhưng bản 

năng lại khiến tôi vô thức lắc đầu. 

 

"Tạm thời cô chưa có kế hoạch gì."

 

Nghe vậy, mắt Tống Dật An sáng lên. "Nếu cô chưa có kế hoạch, em nghĩ thế này có được không..."

 

06.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/mat-the-thoat-khoi-khu-an-toan/chuong-6.html.]

Khi tôi bước đến trước cửa nhà, đầu óc vẫn còn nghĩ về những lời khuyên của Tống Dật An.

 

Cậu ta nói với tôi rằng khu an toàn hiện nay đã được xây dựng rất quy mô. Nếu tôi đồng ý, cậu ấy có thể nhờ cha mình giữ lại một suất cho tôi. 

 

Lúc đó, tâm trí tôi rất rối bời nên chưa trả lời ngay. Điều làm tôi không hiểu là tại sao lần này khu an toàn cũng có thể được xây dựng trước thời hạn được nhỉ?

 

...

 

Chưa kịp hiểu rõ mọi chuyện, tôi đã nghe thấy những tiếng động ám muội từ trong nhà.

 

"Bé cưng ơi, vẫn là em tốt với anh nhất, con mụ sư tử Hà Đông kia thật là keo kiệt, một xu cũng không nhả ra hỗ trợ anh nữa."

 

"Tất nhiên rồi, em cho anh tất cả những gì em có mà, đương nhiên phải nghĩ cho anh mọi điều chứ. Hơn nữa, bây giờ chúng ta còn có kết tinh tình yêu của mình, anh sẽ không nỡ để con mình sinh ra mà không có một gia đình đầy đủ, đúng không ông xãaa?"

 

"Tất nhiên là không rồi! Anh đã nghĩ kỹ rồi, nếu bây giờ ly hôn với cô ta, chia tài sản bình thường anh chỉ nhận được tối đa một trăm vạn, thế thì đâu có đủ. Anh còn phải lo cho em và con cuộc sống chất lượng nữa chứ."

 

"Vậy nên bé cưng chịu khó chờ thêm một thời gian nữa nhé. Đợi cổ phiếu này tăng đến đỉnh, số tiền anh nhận được sẽ nhiều hơn thế."

 

Tô Tần không vui.

 

"Tiền tiền tiền, anh chỉ biết đến tiền, còn muốn em tiếp tục chờ. Anh chờ được, bụng em có chờ được không? Nhìn xem, đã sắp lộ ra rồi này."

 

Tiêu Trạch Vũ vội vàng dỗ dành.

 

"Đừng khóc đừng khóc, thế này đi, ít ngày nữa anh sẽ đưa em về quê bố mẹ anh. Đợi con chúng ta sinh ra, anh sẽ chuyển quyền sở hữu căn nhà của bố mẹ anh ở quê cho em, nhất định sẽ khiến em an tâm."

 

"Đó là anh nói đấy nhé..."

 

Lời vừa dứt, trong nhà lại vang lên những âm thanh rên rỉ khiến người ta đỏ mặt.

 

Còn tôi, đứng ngoài cửa, tay siết chặt túi xách.

 

Thì ra, họ đã lén lút với nhau từ lâu.

 

Chỉ có điều, Tiêu Trạch Vũ ngu ngốc này lại nhắc nhở tôi một điều.

 

Anh ta còn có bố mẹ làm chỗ dựa.

 

Cùng lắm anh ta cũng có thể về nhà nhờ vả.

 

Nghĩ đến đây, tôi bấm số điện thoại của A Hoàng.

 

Nhưng chưa kịp bấm gọi, tôi chợt nghĩ, mọi việc đều xảy ra sớm hơn so với kiếp trước.

 

Vậy chuyện cổ phiếu cũng nên được đẩy nhanh.

 

Tôi vội mở ứng dụng chứng khoán.

 

Quả nhiên, bây giờ cổ phiếu đã tăng đến đỉnh điểm của kiếp trước.

Loading...