Mạt Thế Hamster Giàu Chảy Mỡ - Chương 48.1

Cập nhật lúc: 2024-06-30 17:28:01
Lượt xem: 9

Chương 48: Ngũ Nhất đã đến eo biển.

Sáng sớm hôm sau, trời đột nhiên mưa lớn, nhưng nhiệt độ không khí lại không hề bị cơn mưa ảnh hưởng, thậm chí có xu thế càng lúc càng tăng lên, không khí vừa ẩm ướt vừa oi bức.

Hai người Ninh Phong và Đoạn Ôn Du ra khỏi phòng.

Nhìn mặt đất ướt nhẹp ngoài cửa sổ, Ninh Phong lập tức phát sầu, không kiềm chế được mà than thở: "Mưa thêm mấy trận nữa, trời chắc sẽ càng nóng hơn. Lúc đó muỗi nhiều hơn, lại phải mặc quần áo dài tay, không chừng nổi sảy luôn."

Những người khác đã ngồi trong phòng khách từ lâu, nghe cậu nói xong cũng bắt đầu phiền muộn.

Tạ Quân cũng nói: "Cái này cũng không có cách nào, nếu có biện pháp gì đuổi được đám tang thi côn trùng này thì tốt rồi."

Dù sao thì cũng không ai có thể ngăn cản bước chân của khí hậu thay đổi, vì phòng chống côn trùng tang thi, dù có nóng thì cũng phải che cho kín.

Tiêu Nghiên nhìn vẻ mặt đột nhiên nghiêm túc của mọi người nên muốn đổi chủ đề, nhìn nhìn xung quanh, lại hiếu kỳ mà ngước lên lầu. "Sao nhóm Ngũ Nhất còn chưa xuống? Lát nữa phải ăn chút gì đó còn đi tiếp."

"Chậc, nhất định là đang bám giường." Khương Thù nhớ tới lần bóc phốt lúc trước của bé chuột, lập tức cảm thấy mình đã chọt trúng chân tướng rồi.

Nghe lời này, Đoạn Ôn Du cũng rất muốn bật cười, đứng lên nói: "Để tôi lên lầu gọi bọn họ!"

Nhưng không đợi Đoạn Ôn Du bước đi, cánh cửa phòng ngủ chính trên lầu đúng lúc mở ra, tiểu thiếu niên đáng yêu và Nhiếp Tiêu một trước một sau xuống lầu.

Một người nhảy nhảy nhót nhót, sức sống b.ắ.n ra bốn phía, một người bọng mắt lanh lè, tinh thần uể oải.

Nhìn cảnh này, mọi người không kiềm chế được mà tưởng tượng ra một vở kịch lớn "không phù hợp cho thiếu nhi". Trong thoáng chốc, ánh mắt cả một đám người đều trở nên sai trái.

Ố ồ! Một quả dưa siêu lớn!

Nhiếp Tiêu vì tối qua thiếu niên nhắc đến chuyện ba mẹ ruột, không ngủ ngon cả buổi tối, lúc này cảm nhận được tầm mắt vi diệu của mọi người, nhất thời cảm thấy cả người đều không ổn.

Tiểu Ngũ Nhất ngược lại lại không phát hiện gì, hí ha hí hửng chào mọi người một tiếng "chào buổi sáng". Sau đó lập tức vọt đến bên cạnh hổ lớn, một phát đã ôm dính lấy cái cổ lông xù của đối phương.

Hổ lớn không hề phòng bị mà bị 'khóa cổ họng', bối rối hai giây, nhưng lại không giãy giụa, tỉ mỉ ngửi ngửi mùi vị trên người tiểu thiếu niên một cái, phát hiện không có bị hơi thở của Nhiếp Tiêu xâm nhiễm quá sâu, lập tức thở phào nhẹ nhõm từ tận đáy lòng.

Nhưng mà nó cũng không biết tại sao mình lại thở phào một hơi này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/mat-the-hamster-giau-chay-mo/chuong-48-1.html.]

Tiểu Ngũ Nhất không biết hổ lớn đang nghĩ gì, thân mật cà cà đầu hổ lớn, âm thanh mềm mại dễ thương nói: "Tướng Quân, Trướng Quân đối với bảo bảo tốt như vậy, có phải trước đây đã quen bảo bảo không? Tướng Quân có phải người thân của bảo bảo không?"

Nghe tiểu Ngũ Nhất hỏi như vậy, hổ lớn nhất thời ngây ngẩn cả người. Con ngươi hổ màu vàng nhạt phản chiếu hình ảnh khuôn mặt thiên chân vô tà của cậu, phút chốc, chính nó cũng rơi vào suy tư.

Dường như phần ký ức vô cùng quan trọng bị chôn sâu trong đầu, lúc này, chỉ thiếu nữa bước là có thể nhớ lại, nhưng rất nhanh đã bi một màn sương mù màu xám che phủ.

Móng vuốt to lớn không kiềm chế được mà ôm đầu chính mình, khó chịu phát ra một tiếng gầm gừ của mèo lớn.

-- tôi cũng nghĩ không ra.

Tiểu Ngũ Nhất nhìn dáng vẻ khó chịu của hổ lớn, cũng nghe được tiếng lòng của đối phương, lập tức lấy tay xoa xoa đầu con mèo lớn, vội vàng an ủi. "Không sao, không có gì đâu. Tướng Quân không nhớ cũng không sao, bảo bảo cũng không nhớ rõ."

Được an ủi như thế, cảm xúc của hổ lớn cũng bình tĩnh lại. Không nhịn được mà cọ cọ lòng bàn tay của thiếu niên, trong mắt tràn đầy sự dịu dàng không che lấp được.

Những người khác nhìn hành động của một người một hổ này, không khỏi hơi m.ô.n.g lung.

Ninh Phong không hiểu ra sao nửa ngày, có chút m.ô.n.g lung mà ngẩng đầu nhìn Nhiếp Tiêu nói: "Động vật họ mèo và loài chuột có thể không phải thiên địch là tốt lắm rồi, làm sao có thể thành người thân? Không lẽ Tướng Quân cũng là một con hổ tinh?"

Nhưng không chờ Nhiếp Tiêu trả lời, Tạ Quân ở bên cạnh lập tức nhớ tới lúc gặp hổ ớn trong núi, mở miệng nói: "Có lẽ có liên quan không chừng, lúc đó là chính Tướng Quân tự muốn đi theo tiểu lão đại của chúng ta."

Nhiếp Tiêu không giải thích nguyên nhân rõ ràng, nhưng cũng không phủ nhận, gật đầu một cái nói: "Đúng là có thể có liên quan đến thân thế của bảo bảo."

Nghe Nhiếp Tiêu khẳng định, mọi người kinh ngạc một hồi, trong lòng đột nhiên hơi tò mò.

Khương Thù quay đầu nhìn tiểu thiếu niên và con mèo lớn đang thân mật ôm nhau bên kia, không nhịn được mà tấm tắc lấy làm kỳ lạ nói: "Không lẽ trên Trái Đất của chúng ta có cả một đại quân yêu tinh hay sao?"

Khương Thù vừa nói xong, mọi người lập tức nhìn về phía Bousel bên cạnh hắn.

Nói không chừng là có thật.

Bousel: "..."

Thật không dám giấu giếm tui là người ngoài hành tinh.

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...