Mạt Thế Hamster Giàu Chảy Mỡ - Chương 14.2

Cập nhật lúc: 2024-06-30 17:28:08
Lượt xem: 48

Hàn Lâm nhìn Liêu Dũng vô cùng ngạc nhiên, nước mắt cũng lập tức chảy xuống. Trăm ngàn lời nói đều ngưng tụ bên trong nước mắt sống sót sau tai nạn.

Tạ Quân nhìn phòng ngủ bị vây chật đến nước chảy không lọt này, tuy rằng không hiểu chuyện tình cảm, vẫn phải ngắt lời nói: "Mọi người ra ngoài trước đi, để tiểu Vũ nghĩ ngơi thật tốt, có gì chúng ta ra ngoài rồi nói."

Tiểu Ngũ Nhất nhìn Liêu Dũng và Hàn Lâm ôm nhau, lúc này đã rõ câu "bạn thân và bạn cùng phòng" hai người bị đẩy vào bầy tang thi là ai, bất giác trong lòng nổi lên cảm xúc nghĩ lại mà sợ.

"Cô ta sao có thể xấu như vậy!" Tiểu Ngũ Nhất xiết chặt nắm đấm, đau lòng nhìn Võ Văn Vũ, vừa khổ sở vừa căm hận nói: "Tiểu Vũ rõ ràng tốt như vậy!"

Tạ Quân trầm mặc nghe Ngũ Nhất nói, xoa xoa đầu thiếu niên. Ở trong tận thế, dù thân tới đâu không bằng sự ích kỷ đê hèn của nhân tính.

Cuối cùng, tất cả mọi người đều biết chuyện Lâm Mộng Phỉ làm đối Võ Văn Vũ và Hàn Lâm, mặc dù đa số sinh viên không biết người này, nhưng không cản trở bọn họ nghiến răng nghiến lợi, càng thêm đau lòng cho Võ Văn Vũ và Hàn Lâm.

Nếu không phải Võ Văn Vũ thiện lương, tất cả mọi người ngồi đây có khả năng đều đã chết.

Lúc này, Lâm Mộng Phỉ và Trịnh Văn Tuấn nên cảm thấy may mắn vì không đi theo nhóm Tạ Quân, nếu không với số người ở đây mỗi người đều tặng một tát cũng đủ tát c.h.ế.t bọn họ.

Lão hiệu trưởng đứng một bên nghe sự thật này, trong lòng cảm thấy vô cũng thất bại và khổ sở. So sánh với Võ Văn Vũ kiên cường thiện lương, ông rất khó chấp nhận một người như vậy lại là sinh viên trường Đại Học Vân Thành.

"Hi vọng các học sinh đang ngồi ở đây, sẽ không làm ra chuyện lấy bạn thân làm bia đỡ đạn như Lâm Mộng Phỉ."

Lão hiệu trưởng không nhịn được đứng lên, ánh mắt đảo qua tất cả mọi người, lời giái huấn xuất phát từ nội tâm, đồng thời cũng là một lời kỳ vọng: "Tuy rằng đã là tận thế, làm một giáo sư, tôi hy vọng mọi người có thể giữ lại lương tri cơ bản nhất. Nếu lòng người cũng biến dạng như tang thi, thì trong thế giới mạt thế này thực sự sẽ không còn một tia hy vọng."

Nghe lão hiệu trưởng nói, im lặng rất lâu, có sinh viên không nhịn được khóc rống: "Viên hiệu trưởng, thế giới đều đã như vậy, chúng ta thật sự còn có hi vọng sao!"

Viên lão hiệu trưởng nhìn tất cả mọi người, đôi mắt chứa đầy tri thức và từng trải, vừa hiền lành trả lời một cách chắc chắn: "Chúng ta hiện tại vẫn còn sống sót, chính là hi vọng."

Nhóm người Tạ Quân và Lưu Đại Sơn nghe lời nói của Viên hiệu trưởng, trong lòng cũng dấy lên một ngọn lửa mong chờ đối với tương lai. Tiểu Ngũ Nhất ngồi ngay ngắn ở một bên lắng nghe, hai mắt sáng lấp lánh mà ngìn Viên hiệu trưởng.

Chẳng trách ba ba nói giáo viên chính là một nghè thần thánh nhất của thú hai chân.

Bé chuột hiện tại cũng thích nhất là giáo viên.

Lão hiệu trưởng Viên dạy một tiết ngắn gọn về tận thế, nhìn ánh mắt bọn nhỏ cháy lên ánh áng, vui mừng cười rộ lên, sau đó công bố một tin mừng cho mọi người phấn chấn.

"Tôi mới vừa xem xét xong, tòa ký túc xá này có máy phát điện có thể sử dụng, máy nước nóng chạy bằng năng lượng mặt trời trên sân thượng cũng có nước dự trữ, cho nên các trò hôm nay có thể đi tắm nước nóng. Nước nóng cần phải có thẻ sinh viên, trò nào không có thẻ thì đến chỗ tôi lấy, hôm nay ông mời các trò đi tắm!"

Nghe lời này, tất cả mọi người đều sửng sốt, sau đó bùng nổ một trận hoan hô vui mừng.

"A a a hiệu trưởng vạn tuế! ! !"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/mat-the-hamster-giau-chay-mo/chuong-14-2.html.]

"Quá tốt rồi, mùi trên người tui thúi gần chết! ! !"

Tận thế bắt đầu nhiều ngày như vậy, không có gì sung sướng bằng việc có thể tắm rửa thoải mái. Ngay cả nhóm người Tạ Quân cũng chỉ đơn giản dùng nước làm ướt khăn qua loa lau mặt, nói thực ra là trên người không hề sạch sẽ .

Lão hiệu trưởng Viên nhìn mọi người mừng rỡ như điên, giương mắt nhìn về phía trường học, lộ ra một nụ cười dịu dàng hòa ái. Đây có lẽ là món quà cuối cùng ông có thể đại diện cho trường học tặng cho nhóm học sinh.

—— chỉ mong thời khắc này có thể rửa đi mọi mệt mỏi cùng bi thương, mang tới hy vọng để bước lên con đường mới.

Tiểu Ngũ Nhất nhìn mọi người cười nói vui vẻ, không nhịn được cũng nở nụ cười ngây ngô. Cho đến khi bị đẩy vào trong phòng tắm, mới ý thước được nước ấm đối với một bé hamster có bao nhiêu kinh dị.

"Tiểu lão đại từ từ tắm, nước ấm rất thoải mái! Đút cái thẻ này vào trong khe, mở vòi hoa sen là sẽ có nước." Tạ Quân tắm xong đi ra cả người sảng khoái, nhét thẻ sinh viên mượn được vào tay Ngũ Nhất, vừa chỉ cách sử dụng vừa đẩy người vào phòng tắm.

Tiểu Ngũ Nhất sợ hãi giãy dụa cự tuyệt: "Tui không muốn tắm!!!"

"Ngoan, đừng khách sao, nước nóng còn đủ xài!"

Nói xong Tạ Quân liền dứt khoát từ bên ngoài đóng cửa lại, tiểu Ngũ Nhất chỉ có thể nhìn vòi hoa sen trên đỉnh đầu, lâm vào khốn cảnh lớn nhất trong cuộc đời.

Cậu cúi đầu nhìn cơ thể hiện tại của mình, tự hỏi chắc là sẽ không c.h.ế.t đuối đâu, gom hết dũng khí cùng quyết tâm, lột sạch quần áo đứng cạnh vòi sen.

Đầu tiên cẩn cẩn thận thận vặn mở van nước, lại cẩn cẩn thận thận thò tay nhỏ vào dưới vòi sen. Sau đó, dòng nước ấm áp chảy qua làn da, làm cho bé chuột sợ ngây người, đôi mắt kinh ngạc trợn tròn!

"Thoải mái quá trời nha awww!"

Tiểu Ngũ Nhất đứng dưới vòi hoa sen, nhắm mắt lại phát ra tiếng rên rỉ sung sướng từ tận sâu linh hồn, chẳng trách ba ba mỗi lần đều tắm lâu như vậy!

"Lần sau bảo bảo cũng phải cùng ba ba tắm táp!"

Tiểu Ngũ Nhất đắm chìm trong làn nước ấm áp, gần nước tiếng sau, Tạ Quân ở bên ngoài gõ cửa thúc giục.

Đối với tiếng gọi bày, tiểu Ngũ Nhất bất đắc dĩ đóng van nước, lấy khăn lau khô thân thể, thay ra một bộ quần áo sạch sẽ mới chậm rãi ra khỏi phòng tắm.

Vừa ra tới, đã được Tạ Quân báo cho một tin vui.

"Chị tiểu Vũ của cậu đã tỉnh rồi!"

"Thật không! ! ! ?"

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...