Mắt Oán Hận Trên Tử Thi - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-07-06 15:03:02
Lượt xem: 1,137

Dọc đường, chúng tôi đi qua rất nhiều hồ nuôi cá chép. Nhưng cuối cùng xe lại dừng lại sau một lò mổ cuối con đường, giống như một bia đá thẳng đứng.

 

Vương Minh Nhiên cầm ảnh và balo chứa nến, tiền giấy, ra hiệu cho tôi xuống xe: "Men theo ống cống sẽ tới nơi." Hiện nay, việc phòng chống dịch được thực hiện nghiêm ngặt. Thịt được vận chuyển đến lò mổ, kiểm dịch đạt chuẩn mới được g.i.ế.c mổ và bán ra thị trường.

 

Vùng này gần khu đại học. Bên cạnh lò mổ còn có một chiếc xe chở heo, mùi thối nồng nặc khiến tôi muốn nôn mửa. Nhưng Vương Minh Nhiên lại cười, rõ ràng anh ta thường xuyên đến đây.

 

Theo đường ống cống của lò mổ đi về phía sau khoảng nửa cây số, có một làng nhỏ đổ nát. Mọi người trong làng đều đã chuyển đi, một số mái nhà đã mọc cỏ cao như người.

 

Vương Minh Nhiên dẫn tôi đi qua làng. Từ xa, tôi đã nghe tiếng nước chảy róc rách. Anh ta nhìn tôi, trên khuôn mặt lộ ra vẻ bỡ ngỡ: "cô muốn ăn cá chép không?"

 

Nước thải trong lò mổ đang được xả ra con suối hôi. Hiện tại, họ đang g.i.ế.c heo. Nước thải chứa phân heo, lông, m.á.u và các chất bẩn khác đang chảy ra.

 

Bên miệng cống xả rác không thấy nước, chỉ có vô số cá chép tái nhợt chen chúc, bụng trắng bệch nhô lên tranh nhau ăn.

 

Cửa xả rác bị khoét thành một hố lớn tròn. Lề cống không còn cỏ, chỉ toàn bùn đen hôi thối, lẫn với lông lợn, móng, xương vụn, lông chim,... chất chồng.

 

Mùi tanh nồng nặc của cá quyện với mùi hôi thối và mùi bùn bốc lên nồng nặc, khó chịu hơn cả mùi lò mổ. Tôi vội lùi lại vài bước, nhìn Vương Minh Nhiên: "Cô ấy c.h.ế.t thế nào?"

 

Vương Minh Nhiên cười ha hả: "Dẫn hồn và trả xác, cần gì biết lý do chết." Anh ta chỉ về ngôi làng không xa: "Đã đến nơi. Chiều nay nghỉ ngơi ở đó. Sau khi dẫn dắt hồn hãy quay trở về.”

 

Anh ta đang chắc chắn rằng tôi không dám phản kháng?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/mat-oan-han-tren-tu-thi/chuong-7.html.]

Vương Minh Nhiên quay người dẫn tôi đến một ngôi nhà bỏ hoang, bên trong có những dụng cụ sinh hoạt đơn giản.

 

Nhìn những vật dụng của phụ nữ, tôi hiểu ra rằng trước đây Trần Sơ Sơ và anh ta đã từng sống ở đây một thời gian. Vuốt ve bức ảnh của Trần Sơ Sơ, tôi hỏi: "Cô ấy có mang thai đứa trẻ của con cá chép ư?"

 

Loài cá chép này ăn tạp, nên lớn và phát triển nhanh chóng. Chúng còn có thể ẩn mình ở bờ nước, săn mồi giống các loài chim.

Thậm chí còn có cá chép nặng đến hàng trăm cân, cắn người lội nước bị thương và kéo trẻ con xuống nước khi nhảy lên khỏi mặt nước. Cái gọi là "giao hợp" với con người và mang thai, có là gì?

 

Cá chép lớn ở miệng cống rác cũng nặng vài chục cân. Nếu có một đàn như vậy, người ta sẽ sợ hãi khi tiếp cận chúng vì có thể bị ăn thịt. Dù sao những con cá chép ở đây được nuôi lớn bằng phế phẩm của lò mổ, chúng còn hung dữ hơn cả cá ăn thịt tươi. Trong mắt chúng, con người chính là thức ăn.

 

Vương Minh Nhiên im lặng. Tôi chỉ có thể tiếp tục nói: "Anh để cô ấy được chôn vào mộ của gia đình anh vì trong số phận của cô ấy có sự thịnh vượng cho chồng, và con cháu đông đúc, đó là lợi ích cho anh. Nhưng việc cô ấy mang thai cá chép, tôi không hiểu." Tôi vẽ nét tay lên những nốt ruồi trên khuôn mặt của Trần Sơ Sơ.

 

Im lặng môt lúc, tôi nói tiếp: "Hơn nữa, anh chọn cổng xả rác của lò mổ là vi ngôi làng này trống không, không có người ở, nơi có nhiều âm khí, để trói buộc tay chân cô ấy, rồi ép cá chép vào bụng cô ấy, khiến cô ấy chịu đựng đến chết? Đó là loại thịnh vượng nào mà tôi không biết để căn chỉnh dòng mệnh?"

 

Tôi vẽ từng nét tay trên bức hình, quay đầu nhìn Vương Minh Nhiên, tò mò hỏi: "Cô ấy c.h.ế.t thảm khốc và khó hiểu như thế nhưng gia đình cô ấy thậm chí không báo cảnh sát? Ba mẹ anh có đồng ý để anh làm những điều như vậy không? Anh làm thế nào để làm được vậy?"

 

Dường như không mong đợi tôi hỏi trực tiếp như vậy, mắt Vương Minh Nhiên lóe lên một tia đen tối. Hắn cười lạnh một tiếng, nhìn ra ngoài nhà: "Cô đã nhìn thấy xác của cô ấy, biết rằng cô ấy c.h.ế.t một cách kỳ lạ, nghi ngờ rằng tôi đã g.i.ế.c cô ấy nhưng lại không báo cảnh sát?"

 

Tôi thở ra hơi phả vào hình cô ấy, sau đó lại kéo áo lên để lau sạch đến mức không thấy bất kỳ dấu vết nào của ngón tay trên bức hình, trước khi đặt nó trở lại: "Tôi cũng tò mò về kế hoạch "đổi vận mệnh" của anh."

 

Và nếu báo cảnh sát, việc tuyên án cuối cùng sẽ mất rất nhiều thời gian, và không chắc có thể xử tử.

 

Với sự tàn nhẫn của Vương Minh Nhiên, chỉ cần anh ta không chết, anh ấy sẽ không bỏ qua cho tôi, e rằng tôi sẽ phải đối mặt với những điều kinh khủng gì đó mà tôi chưa biết được.

Bình luận

1 bình luận

Loading...