Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mặt Nạ Của Em - Chương 73

Cập nhật lúc: 2024-10-15 17:23:41
Lượt xem: 10

Tuy Chu Nhuế còn nhỏ nhưng con bé rất hiểu chuyện, con bé hiểu chuyện đến nỗi... lúc toàn thân mình đau gần c.h.ế.t vẫn còn miễn cưỡng cười nói là mình không đau. Dưới khu phế tích đó, Lâm Tẫn Nhiễm khóc đến khàn cả giọng, nhưng Chu Nhuế nhỏ bé vẫn ngơ ngơ ngác ngác nói, chị đừng khóc, em thực sự không đau đâu.

 

Sau khi nói chuyện một lúc lâu, con bé không thể mở miệng nói được nữa... Thân thể con bé rõ ràng vẫn còn hơi ấm, nhưng hơi thở của con bé lại dần biến mất.

 

Chu Nhiên yêu thương Chu Nhuế từ tận sâu trong cốt tủy, nhưng Chu Nhuế lại tàn nhẫn c.h.ế.t trong vòng tay của cô.

 

"Nhuế Nhuế..." Lâm Tẫn Nhiễm đi lên phía trước, đưa tay vuốt ve ngôi mộ lạnh lẽo, cô nhìn người trong hình một lúc lâu, giống như người đó đang sống sờ sờ trước mắt.

 

"Em ngủ một mình ở đây có cô đơn không?" Giọng nói của Lâm Tẫn Nhiễm rất nhẹ rất nhạt, cô hơi cúi đầu, chống trán lên tấm bia mộ, "Do chị không tốt, không thể ở bên em được, em... có trách chị không?"

 

Tiếng gió thổi vù vù, mái tóc ngắn của Lâm Tẫn Nhiễm tung bay trong gió, không có ai trả lời cô, người ngủ ở đây vĩnh viễn cũng không thể trả lời cô.

 

Lâm Tẫn Nhiễm cong môi cười, tự nhủ: "Về sau mỗi năm chị đều sẽ đến đây thăm em, mang theo những thứ em thích, mua cho em rất nhiều đồ chơi em thích chơi, à... bây giờ chị không biết em còn thích loại đồ chơi đó hay không, Nhuế Nhuế của chị chắc đã lớn rồi nhỉ?"

 

"Cạch." Tiếng động của thứ gì đó đập xuống mặt đất.

 

Lâm Tẫn Nhiễm ngẩn ra, bỗng nhiên quay đầu lại.

 

Sắc trời đã hơi tối, gió càng thổi càng lớn, chắc sẽ có mưa. Lâm Tẫn Nhiễm từ từ đứng thẳng lên, ánh mắt nghiêm túc nhìn thẳng vào người đàn ông mặc áo trắng đứng cách đó không xa.

 

Anh cứ nhìn cô chằm chằm như thế, ánh mắt giống như bị vỡ vụn, anh rõ ràng không có biểu cảm gì, nhưng lại làm cho Lâm Tẫn Nhiễm cảm thấy rất ngột ngạt.

 

Anh tiến lên phía trước một bước, chiếc hộp vừa mới rơi xuống đất bị anh giẫm lên một chút, làm mấy viên sôcôla rơi ra. Lâm Tẫn Nhiễm cúi đầu nhìn, đó là sô cô la trước đây cô rất thích ăn.

 

"Tại sao em lại ở đây?" Giọng nói của anh mang theo sự trống trải của gió, không thể tin được, đồng thời cũng cực kỳ khiếp sợ.

 

Lâm Tẫn Nhiễm biết, anh đã nghe hết rồi.

 

Vốn nên bối rối, nhưng giờ phút này cô lại không biết tại sao mình lại bình tĩnh một cách kỳ lạ, có lẽ bắt đầu từ ngày hôm qua bước vào ngôi nhà kia, trong lòng cô đã chuẩn bị tâm lý rồi.

 

"Cũng giống anh, em tới thăm bạn cũ."

 

"Em thăm bạn cũ nào?!" Đột nhiên Chu Chính Hiến bước lên phía trước nắm lấy tay cô, Lâm Tẫn Nhiễm cảm thấy tay của anh đang run lên. Cô chậm rãi ngước mắt nhìn anh, chỉ thấy đôi mắt luôn rõ ràng của anh đã trở nên đỏ thẫm.

 

Dường như anh nghiến răng nghiến lợi hỏi, "Vừa rồi... em gọi ai?"

 

Lâm Tẫn Nhiễm cụp mắt.

 

"Trả lời anh!"

 

"Không phải anh đã nghe hết rồi sao?" Cô lạnh lùng nói.

 

"Anh nghe được cái gì?" Chu Chính Hiến siết tay của cô càng lúc càng chặt, "Anh nghe được em gọi Nhuế Nhuế? Anh nghe được em nói em là chị gái của con bé?Quả thật... quá vô lý."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/mat-na-cua-em/chuong-73.html.]

 

"Nhưng anh đã tin, không phải sao?" Lâm Tẫn Nhiễm khẽ cười, ngước mắt nhìn anh, "Chu Chính Hiến, anh không dám tin em là ai..."

 

Chu Chính Hiến chỉ cảm thấy trái tim đột nhiên bị người ta đặt trên tay, xé từng chút từng chút một, khiến anh sắp không thể thở nổi.

 

Vừa rồi anh chỉ quay lại xe để lấy hộp sô cô la mà Chu Nhiên thích ăn, Chu Diễn và Chu Minh vì để cho anh có thời gian riêng tư nên mới không đi theo.

 

Nhưng anh không ngờ từ đằng xa anh nhìn thấy trước mộ có một bóng người, càng đến gần càng quen thuộc, càng quen thuộc trong lòng càng bất an. Theo bản năng anh đi nhẹ chân lại, cho tới khi đi tới sau lưng cô.

 

Anh nghe được những lời nói kia của cô...

 

Đột nhiên anh nhớ đến lần đầu tiên họ gặp nhau mình đã có cảm giác quen thuộc đối với cô, bởi vì chưa bao giờ nghĩ tới điều này này nên anh tự loại bỏ cảm giác đó.

 

Anh cũng nhớ ra vẻ mặt lúc cô nói về người đã dạy cô trà đạo kia, giống như cười mà không phải cười, có ẩn ý khác. Phải rồi, người dạy cô trà đạo còn hỏi sư phụ cô là ai, đương nhiên quá buồn cười.

 

Còn có, lời nói lúc cô say rượu ở tiệc sinh nhật Ngô Quý Đồng.

 

Cô nói, "Sau đó, anh có quay lại tìm tôi không?"

 

Những manh mối không đầu không đuôi lúc đó bây giờ lại trở nên rõ ràng, cô chính là cô ấy, chỉ là từ trước tới giờ anh chưa phát hiện ra thôi.

 

Chả trách mấy ngày nay cô khó chịu như vậy, tối qua cô lại chất vấn Chu Minh, thì ra, thì ra là như thế...

 

Gió trên đỉnh núi đang thổi dữ dội, từng giọt mưa rơi xuống mặt Lâm Tẫn Nhiễm, từ từ, mưa càng rơi càng nhiều.

 

"Chu Diễn đến rồi." Lâm Tẫn Nhiễm thấy người đang đi đến thì mở miệng nhắc nhở anh.

 

Nhưng Chu Chính Hiến không nhúc nhích, anh cứ nhìn cô như vậy, giống như nhìn xuyên qua cô.

 

Cổ họng Lâm Tẫn Nhiễm hơi khô, "Chu Chính Hiến, em không muốn để anh ta biết em là ai, em chỉ muốn làm Lâm Tẫn Nhiễm, anh có thể đồng ý không?"

 

Bỗng nhiên Chu Chính Hiến chấn động, anh biết cô nói "anh ta" là ai, anh cũng biết cô nói muốn làm Lâm Tẫn Nhiễm có ý nghĩa gì.

 

Cô quả nhiên... chính là Chu Nhiên.

 

Là Chu Nhiên mà anh cho rằng đã c.h.ế.t gần 10 năm kia.

 

"Thiếu gia." Chu Diễn cầm ô vội vã che đầu cho hai người họ, "Sao Tẫn Nhiễm cũng ở đây, vừa rồi không thấy cô mà. Haizz, trước tiên không nói mấy chuyện này nữa, mưa càng lúc càng lớn rồi, đi về xe trước đi."

 

"Thiếu gia... Ơ? Hai người đi đâu vậy? Cầm lấy ô này!"

 

Đột nhiên Chu Chính Hiến kéo tay Lâm Tẫn Nhiễm đi xuống núi, anh đi rất nhanh, Lâm Tẫn Nhiễm gần như không theo kịp bước chân của anh.

 

"Anh làm gì vậy?"

Loading...