Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mặt Nạ Của Em - Chương 45

Cập nhật lúc: 2024-10-09 19:55:28
Lượt xem: 10

Lúc Chu Chính Hiến trở về, trong phòng vô cùng yên tĩnh, không có bất kỳ tiếng động nào. Anh kéo caravat ra, nhấc chân đi vào phòng trong.

 

"Lâm..." Vốn muốn gọi cô, nhưng không nghĩ đến bóng hình người kia lại nằm nhoài bên giường, hình như đã ngủ thiếp đi rồi.

 

Bước chân Chu Chính Hiến vô thức nhẹ hơn, anh đi tới bên cạnh cô, từ trên cao nhìn xuống cô.

 

Ánh đèn bên trong căn phòng u ám, tia sáng màu vàng yếu ớt chiếu lên gương mặt cô, bởi vì đôi mắt đã nhắm, cho nên hàng mi cong cong tạo thành một cái bóng ở dưới mắt, bộ dạng này, cũng làm cho vẻ mặt luôn lạnh nhạt của cô mềm mại hơn rất nhiều.

 

Đột nhiên, Lâm Tẫn Nhiễm cử động, nhúm tóc nhỏ trượt xuống một bên mặt cô. Chu Chính Hiến hơi khựng lại, theo bản năng muốn đưa tay vén tóc của cô ra sau tai.

 

Ngay lúc tay của anh sắp chạm vào gò má cô, đột nhiên người đang ngủ mở mắt ra, ánh mắt tràn ngập sự phòng bị và lạnh lùng.

 

Chu Chính Hiến hơi sững sờ.

 

Ánh mắt hai người chạm nhau, không khí dường như càng thêm tĩnh lặng.

 

Cuối cùng chỉ thấy Chu Chính Hiến khẽ cười, nói, "Tôi cho rằng cô đã ngủ rồi."

 

Lâm Tẫn Nhiễm ngồi thẳng người dậy, nghi ngờ liếc mắt nhìn anh một cái, "Hơi chán nên tôi không cẩn thận ngủ quên thôi."

 

Vừa rồi anh muốn làm gì thế?

 

"Ừ." Chu Chính Hiến gật đầu, cởi áo khoác ra rồi ném lên giường.

 

Trong lòng Lâm Tẫn Nhiễm cảm thấy hơi kỳ lạ, cô đứng dậy, lùi ra phía sau vài bước, "Anh cần phải nghỉ ngơi nên tôi về trước đây."

 

"Đợi đã." Chu Chính Hiến quay đầu hỏi cô, "Đói bụng không? Để tôi bảo khách sạn chuẩn bị bữa khuya, lát nữa sẽ đưa đến phòng cô."

 

Lâm Tẫn Nhiễm ồ một tiếng, "Tôi không đói, không cần đưa qua đâu."

 

Sau khi nghe xong Chu Chính Hiến tiến lên vài bước, anh cúi đầu nhìn cô, dường như đang quan sát, "Lẽ nào cô cũng học theo mấy cô gái kia giảm béo à?"

 

Lâm Tẫn Nhiễm nghẹn họng, "Không phải."

 

Lông mày Chu Chính Hiến hơi nhíu lại, hình như không nghe thấy cô nói gì, "Cô quá gầy rồi, ăn nhiều vào."

 

Lâm Tẫn Nhiễm cảm giác có trăm miệng cũng không thể cãi được, "...Thật sự không phải mà."

 

Cuối cùng, Chu Chính Hiến vẫn bảo khách sạn đưa bữa khuya lên, Lâm Tẫn Nhiễm cũng không thể đùn đẩy nữa, nói tiếng cảm ơn rồi quay về phòng.

 

Căn phòng lại trở nên yên tĩnh, Chu Chính Hiến kéo caravat xuống, ngồi bên mép giường.

 

Hình như cô luôn đề phòng như vậy, nhìn thì lười biếng, không quan tâm nhiều đến mọi thứ lắm, nhưng thật ra lòng cảnh giác rất cao.

 

Anh nhớ tới dáng vẻ lần trước của cô ở hành lang, trong mắt của cô tràn đầy kinh ngạc và đau đớn, giống như một con thú nhỏ bị vứt bỏ vậy. Loại ánh mắt đó, người bình thường sẽ không có. Trên người của cô dường như toàn là bí mật.

 

Đột nhiên Chu Chính Hiến khẽ cười một tiếng.

 

Không ngờ bản thân từ bắt đầu cảm thấy thú vị muốn trêu chọc cô, dần dần lại biến thành sự yêu thích muốn đi tìm hiểu như bây giờ... cũng được, nếu rung động rồi thì lập tức hành động thôi, huống hồ bản thân còn rất thích cảm giác này nữa.

 

Có điều dường như người phụ nữ luôn luôn kháng cự anh.

 

Nhớ đến điều này, Chu Chính Hiến híp mắt lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/mat-na-cua-em/chuong-45.html.]

 

Kháng cự thì sao chứ, có những người nên từ từ dụ dỗ...

 

Sáng hôm sau, chuông cửa phòng Lâm Tẫn Nhiễm bị người ta ấn vang.

 

Cô từ trên giường bò dậy, hơi mệt mỏi đi ra mở cửa.

 

"Chị ơi chị! Chúng ta mau xuất phát thôi!" Cậu nhóc ngoài cửa chạy thẳng vào phòng, "Ôi? Chị vừa mới rời giường ạ?"

 

Mắt Lâm Tẫn Nhiễm trợn tròn, nhìn thấy Chu Chính Hiến ăn mặc chỉnh tề đứng ngoài cửa, lại nhìn Triêu Triêu chạy qua chạy lại trong phòng, "Hai người... sớm vậy sao?"

 

Triêu Triêu giục cô, "Chị mau đi rửa mặt đi! Chúng ta phải đi thôi!"

 

Nói xong, Triêu Triêu vừa kéo vừa lôi cô đi về phòng vệ sinh, trong lúc này Lâm Tẫn Nhiễm quay đầu liếc nhìn người nào đó, chỉ thấy người đàn ông vốn đứng ở cửa đã bước vào rồi, hơn nữa còn rất nhàn nhã ngồi xuống ghế sofa.

 

Sao anh cũng đi vào, chẳng lẽ cuộc họp hôm nay còn chưa bắt đầu?

 

Cuối cùng Lâm Tẫn Nhiễm cũng chuẩn bị xong, cô đeo balô lên vai, đưa tay nắm lấy tay Triêu Triêu, "Chúng ta xuất phát thôi."

 

"Yeah!"

 

Lâm Tẫn Nhiễm đi tới trước mặt Chu Chính Hiến, "Chu tiên sinh, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Triêu Triêu, chúng tôi đi trước nhé."

 

"Đợi đã." Chu Chính Hiến đứng lên, tiện thể sờ sờ đầu Triêu Triêu, "Tôi đi cùng hai người."

 

Lâm Tẫn Nhiễm, "Hả?"

 

Triêu Triêu, "Ơ?"

 

Trên xe đi tới Disneyland, hai lớn một nhỏ ngồi theo hàng.

 

Lâm Tẫn Nhiễm: "..."

 

Nói đúng ra thì anh đến đây để làm việc, sao đột nhiên lại hứng thú muốn cùng đi tới Disneyland chứ? Chu Chính Hiến và Disneyland? Phù hợp sao?

 

"Cậu, cậu thật sự muốn đi chơi với Triêu Triêu ạ?"

 

Chu Chính Hiến liếc cậu bé một cái, đưa tay véo véo gương mặt cậu bé, "Sao thế, không muốn cậu đi à?"

 

"Không phải không phải!" Triêu Triêu lắc đầu, "Do quá mới lạ thôi, mới lạ đến nỗi cháu không tin luôn, cậu, từ lúc nào mà cậu lại tốt bụng như vậy ạ?"

 

Vẻ mặt Chu Chính Hiến bất động nhìn Lâm Tẫn Nhiễm đang ngó ra ngoài cửa sổ, "Bây giờ cháu là đứa con trai duy nhất của Chu gia, cháu nói xem cậu có nên bảo đảm an toàn cho cháu không?"

 

Đôi mắt to linh động của Triêu Triêu híp lại, "Hóa ra là vậy, cậu tốt bụng quá." Tin cậu mới là chuyện lạ, bằng lòng vứt bỏ công việc để đưa cháu đi chơi, chắc chắn là có mục đích khác!

 

Triêu Triêu nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên gian xảo cười trộm một tiếng.

 

Lời cậu nói sao mà quen thế nhỉ...Trước đây lúc cậu nhỏ lừa gạt mấy chị gái nọ không phải cũng thường xuyên lấy cháu làm lá chắn sao? Cho nên mới nói, không phải cậu muốn chăm nom cháu, mà là muốn nhìn chị ngồi bên cạnh cháu đây này!

 

Lúc đến Disneyland đã có rất nhiều người rồi, ba người xuống xe, sau khi kiểm vé xong thì liền vào trong.

 

Có lẽ Triêu Triêu đã kiềm chế quá lâu rồi, vừa đến thiên đường của trẻ con, cậu bé đã kích động chạy qua chạy lại không ngừng.

 

"Cái này hay quá đi, chúng ta chơi cái này đi."

Loading...