Chạm để tắt
Chạm để tắt

MẤT KÝ ỨC - 6

Cập nhật lúc: 2024-07-18 09:48:01
Lượt xem: 177

10

Tôi không biết mình đã về đến nhà bằng cách nào hay mình đã ngủ như thế nào.

Tất cả những gì tôi biết là lúc thức dậy, tôi đau đầu như búa bổ.

Khi tôi đi xuống lầu như một linh hồn lang thang, Giang Hoài đang ăn sáng.

Hắn nhẹ nhàng liếc tôi một cái, phun ra hai chữ: "Đáng đời!"

Trẻ con.

Tôi giơ ngón giữa lên.

Tỉnh lại một lúc lâu, tôi thu dọn đồ đạc chuẩn bị đến công ty.

Giang Hoài lại đột nhiên mở miệng: "Anh đi cùng em.”

Tôi nhướng mày, yêu cầu bất thình lình của hắn khiến tôi có chút kinh ngạc.

Thật ra, sau khi xuất viện, tôi đã đề cập với hắn về việc quay lại công ty.

Bác sĩ nói để cho hắn tiếp xúc nhiều nhớ lại nhiều, nói không chừng ngày nào đó tỉnh lại sẽ tốt hơn.

Chuyện này còn tùy số phận.

Nhưng hắn đã từ chối.

Giang Hoài mười tám tuổi không quan tâm đến tiền bạc hay sự nghiệp, đây không phải là việc khiến hắn cảm thấy hứng thú.

Hắn chưa bao giờ biết mình cũng cần vì một công việc mà đi phấn đấu.

"Sao đột nhiên lại muốn đi?"

Hắn hắng giọng một cái: "Cái gì, bố anh nói chuyện trong công ty đều do em quản. Cũng không thể cái gì cũng để em làm được!”

Ý hắn là sao?

“Quan tâm đến tôi sao?"

Nghe vậy, Giang Hoài tức giận: "Em suy nghĩ quá nhiều rồi, anh chỉ quan tâm đến sự nghiệp của mình thôi."

Được rồi!

Tôi dẫn Giang Hoài đến công ty của hắn, trên đường tôi kể cho hắn nghe về lịch sử làm giàu của hắn.

Giang Hoài nghe xong mở to hai mắt: “Anh trâu bò như vậy sao?”

Tôi khịt mũi lạnh lùng: “Đứng ở đầu gió, heo cũng có thể bay lên.”

“Xì, em ghen tị.”

“Ghen tị cái gì? Ghen tị anh không nhiều tiền bằng tôi? Ghen tị anh giá trị không cao bằng tôi hả?!”

Giang Hoài: "......”

Nhìn Giang Hoài quay đầu sang một bên với dáng điệu hờn dỗi, tôi bật cười.

Hắn gây dựng sự nghiệp vất vả, người khác có thể không biết, còn tôi thì đã chứng kiến.

Khi đó hắn gõ mã cả đêm, khiến cho tôi nghe thấy tiếng bàn phím đều muốn PTSD, sau đó hắn kéo tài trợ, kéo đầu tư, bán phần mềm, vị thiếu gia nhà giàu rụt rè bắt đầu bàn chuyện làm ăn trên bàn rượu, cúi thấp đầu, uống đến chảy m..áu dạ dày, tôi tức giận hận không thể mang theo gậy gộc đi tìm những kẻ gây phiền toái kia.

**(Rối loạn căng thẳng sau sang chấn (PTSD) là những hồi tưởng mang tính thâm nhập, tái hiện của một sự kiện sang chấn quá mạnh; sự hồi tưởng kéo dài > 1 tháng và bắt đầu trong vòng 6 tháng sau sự kiện.)**

Còn Giang Hoài sẽ vòng tay qua eo tôi, dựa vào vai tôi, nhẹ nhàng nói rằng hắn cảm thấy không thoải mái.

Từng chút quá khứ thấm vào cuộc sống của chúng tôi, chúng tôi không đặc biệt nghĩ đến mà mỗi lần nhớ đến, giống như ăn một miếng dâu chua chua, ngọt ngào.

Sau khi đưa Giang Hoài đến công ty của hắn, tôi đang định rời đi, có trợ lý của hắn ở đây, sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng hắn đã nắm lấy tay tôi không chịu để tôi đi.

Hắn không hề ngượng ngùng mà nói thẳng: "Em không thể đi được, anh sợ!"

Nhìn hắn, tôi có cảm giác như đang gửi con đi nhà trẻ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/mat-ky-uc/6.html.]

Cứ như vậy, tôi đã cùng hắn đi làm trong một ngày.

Trong ca làm việc hôm nay, trong lúc tôi bận rộn làm việc, hắn lại cầm điện thoại di động chơi game khiến tôi ngứa răng.

Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, hắn vẫn sẵn sàng thực hiện bước này.

Tôi nghĩ mọi thứ sẽ ổn thôi.

Cho đến một ngày, tôi nhận được tin nhắn nhắc nhở về việc chuyển khoản tám mươi tám vạn nhân dân tệ.

Ban đầu tôi đã đưa thẻ cho Giang Hoài, tất cả tiền lương và cổ tức của hắn trong những năm qua đều có trong đó.

Tôi hỏi hắn tại sao hắn không tự mình lấy một cái.

Hắn nói rắc rối.

Bao nhiêu năm qua, dù hắn tiêu bao nhiêu tiền, tôi đều biết ngay.

Giang Hoài đã hỏi tôi mật khẩu thẻ ngân hàng vài ngày trước, nhưng chưa thực hiện bất kỳ giao dịch mua hàng nào.

Không ngờ tiêu một cái là số tiền to đùng.

Nếu là Giang Hoài hai mươi tám tuổi bỏ ra tám mươi tám vạn thì tôi cũng không quan tâm, nhưng bây giờ tâm trí hắn chỉ mới mười tám tuổi.

Mười tám tuổi, hắn sẽ không làm chuyện xấu chứ?

Với tâm lý này, lần đầu tiên tôi điều tra việc sử dụng tiền của hắn.

Rất nhanh, kết quả điều tra liền xuất hiện trước mặt tôi.

Tám mươi tám vạn nhân dân tệ này là chuyển khoản và người nhận là: Hứa Du Du.

11

Cảm giác này như thế nào?

Giống như trái tim bạn đang dần bay lên mây, đột nhiên mất trọng lượng và rơi từ trên cao xuống.

Nếu những lần gặp gỡ giữa Giang Hoài và Hứa Du Du là để tìm kiếm sự thật, vậy tám mươi tám vạn này gọi là gì?

Chẳng lẽ là đền bù?

Tôi đã tưởng tượng rất nhiều nhưng vẫn không thể thuyết phục được chính mình.

Tôi cảm thấy nếu tiếp tục thuyết phục, cũng có chút chướng mắt.

Tôi đã chọn chạy trốn, cắt đứt mọi liên lạc với thế giới bên ngoài và nhốt mình trong khách sạn suốt hai ngày.

Trong hai ngày này tôi đã suy nghĩ rất nhiều, tôi soi đi soi lại quá trình bên nhau mười năm của tôi và hắn, cố gắng cho được chút bằng chứng cho thấy Giang Hoài yêu tôi.

Nhưng điều đó thật khó khăn!

Giang Hoài có thực sự yêu tôi không?

Giang Hoài hai mươi tám tuổi, tôi không chắc lắm.

Nhưng Giang Hoài mười tám tuổi chắc chắn là không.

Nếu Giang Hoài hai mươi tám tuổi không thể quay lại thì sao?

Nhưng cho dù Giang Hoài hai mươi tám tuổi có quay lại thì chuyện gì sẽ xảy ra?

Không phải hắn bốc đồng gặp tai nạn xe hơi vì nghe tin Hứa Du Du sắp kết hôn sao?

Kết quả đã được định sẵn từ sớm nhưng tôi không muốn chấp nhận nó.

Quên chuyện đó đi.

Thế thôi!

Khi tôi liên lạc lại với thế giới bên ngoài, Giang Hoài là người đầu tiên lao tới chỗ tôi.

Hắn ôm tôi, cử động nặng nề, giọng nói trầm trầm: "Em đã đi đâu vậy? Em biến mất mà không nói một lời là sao? Ôn Thiển, em trưởng thành rồi phải không? Anh thấy em cần phải chăm sóc bản thân tốt hơn."

Sau hai ngày không gặp, trông hắn hốc hác rõ, đôi mắt thâm quầng trông vô cùng chán nản.

 

Loading...