Chạm để tắt
Chạm để tắt

Mắt Cận Xông Pha Trò Chơi Kinh Dị 2 - Chương 10

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-25 20:23:40
Lượt xem: 1,247

Tiếp tục đi xuống, tôi đến tầng ba.

Càng đi xuống phía sau, quỷ càng yếu ớt bất lực.

Tôi nghe thấy bên trong truyền đến tiếng hát du dương, tôi quyết định không quấy rầy quỷ tầng này.

Tôi lặng lẽ dùng dây thép cạy cửa.

Tôi rón rén thò đầu vào, liền thấy một thiếu niên đang say sưa nhảy múa giữa cổ tháp.

Xung quanh cậu ta, vây quanh rất nhiều thiếu nam thiếu nữ đầy vết thương.

Bọn họ có nam có nữ, đều cười rạng rỡ, đang ngân nga giai điệu, vỗ tay theo nhịp cho thiếu niên.

Một tia nắng bất chợt chiếu vào, vừa vặn bao phủ thiếu niên trong ánh sáng.

Cậu ta giống như con hạc trắng đang khiêu vũ, lại như đóa hoa hồng đang nở rộ.

Bỗng nhiên, cậu ta nhìn thấy tôi.

Cậu ta vội vàng dừng động tác, nhận thấy cậu ta có gì đó không ổn, những thiếu niên xung quanh cũng giống như chim sợ cành cong đứng dậy.

Rõ ràng bọn họ có nhiều người như vậy, rõ ràng bọn họ mới là quỷ, nhưng lại sợ hãi tôi vô cùng.

Loại sợ hãi này, không phải là sợ hãi bởi đạo cụ trên người tôi, mà là loại sợ hãi trời sinh, sợ hãi người lạ.

Thiếu niên vừa rồi còn đang nhảy múa tuy rằng cũng rất sợ hãi, nhưng vẫn đi tới trước mặt tôi, chắn bọn họ ở phía sau, gượng gạo cười với tôi.

"Xin lỗi, bọn họ lúc còn sống đều từng bị bạo lực học đường, thậm chí là xâm hại học đường, cho nên cả thể xác lẫn tinh thần đều bị tổn thương nghiêm trọng, không dám tiếp xúc với người lạ, mong ngài đừng tức giận."

Tôi lần đầu tiên gặp quỷ dị trong phó bản lại khách sáo như vậy, hơn nữa còn là phó bản 5S trong truyền thuyết.

Cậu ta vậy mà lại xưng tôi "ngài" là ngài.

Tôi nhìn vết thương trên người cậu ta hỏi: "Yên tâm, tôi không tức giận, các cậu có nguyện vọng gì không?"

Dưới sự đảm bảo nhiều lần của tôi, những thiếu nam thiếu nữ này rốt cuộc cũng tin tưởng tôi, nói cho tôi biết nguyện vọng của bọn họ.

Tôi cũng lần lượt giúp bọn họ thực hiện.

Bọn họ thật sự rất đáng yêu, sợ phiền phức tôi, đều chọn nguyện vọng đơn giản.

Đối với tôi mà nói, có thể dùng điểm để mua, đều không phải là vấn đề.

Đến lượt thiếu niên nhảy múa kia, cậu tôi chỉ mím môi, nói: "Tôi muốn có một bộ quần áo múa mới, sau đó nhảy cho ngài xem một điệu múa hoàn chỉnh, được không ạ? Coi như cảm ơn ngài đã giúp đỡ chúng tôi."

Tôi đương nhiên nhanh chóng gật đầu đồng ý, tôi không nói cho cậu tôi biết tôi bị cận thị, sợ rằng sẽ không nhìn rõ.

Bởi vì nhìn rõ một người, một việc, không phải là dùng mắt, mà là dùng tâm.

Thiếu niên nhảy rất đẹp, khuôn mặt đỏ bừng. Kết thúc, xung quanh vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Trước khi tôi rời đi, cậu ta rụt rè hỏi tôi: "Điệu múa này vẫn chưa có tên, có thể nhờ ngài đặt tên giúp tôi được không ạ?"

Tôi cho cậu ta một cái ôm không hề có ý đồ xấu, nhẹ giọng nói: "Thiếu Niên Hoa Hồng."

....

Trên đường đi đến tầng hai, d.a.o phay trong lòng bỗng nhiên nóng lên.

Nhận ra cảm xúc của hắn, tôi giống như đang nâng niu đầu lâu của hắn mà nâng niu d.a.o phay hỏi: "Sao vậy? Chồng yêu dấu của em."

Đúng vậy, trong phó bản, ý thức của Ninh Quân An có thể ký thác vào d.a.o phay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/mat-can-xong-pha-tro-choi-kinh-di-2/chuong-10.html.]

Tuy rằng người của hắn không thể hành động cùng tôi, nhưng trên thực tế mấy ngày nay hắn vẫn luôn ở bên cạnh tôi.

Ban đầu tôi còn tưởng rằng hắn ghen tỵ vì tôi vừa mới ôm thiếu niên kia.

Không ngờ, giây tiếp theo, tôi cảm nhận được cảm xúc hắn truyền đạt cho tôi: "Phó bản này không ổn, những con quỷ này rất đáng thương, lại bị trói buộc ở đây, tôi muốn hủy diệt nó."

"Trùng hợp ghê, em cũng muốn."

Tôi hôn lên mặt dao, cất kỹ, đi về phía tầng hai.

Ở đây, tôi nhìn thấy một cô gái toàn thân là lỗ máu.

Cô ấy cuộn tròn trong góc, không ngừng vùi đầu khóc nức nở.

Đây là một con lệ quỷ.

Tôi không hề sợ hãi, bước về phía cô ấy, dừng lại bên cạnh cô ấy, học theo dáng vẻ của cô ấy ngồi xuống.

Tôi thậm chí còn mua hai ly trà sữa từ trung tâm thương mại hệ thống, đưa một ly cho cô gái.

Cô gái ngẩng đôi mắt đỏ ngầu lên, liếc nhìn, im lặng bắt đầu uống trà sữa.

Rất lâu sau, cô ấy đột nhiên lên tiếng: "Đã nhiều năm rồi tôi chưa được uống hương vị này, cảm ơn cô."

Sau khi mở lời, cô ấy kể cho tôi nghe câu chuyện của mình.

Cô ấy và bạn thân cùng nhau du học nước ngoài, không ngờ, bạn thân lại quen một tên bạn trai nghiện cờ bạc, thường xuyên xin tiền bạn thân.

Bạn thân vì muốn trốn tránh bạn trai, liền ở nhờ trong nhà trọ của cô gái.

Không ngờ tên bạn trai thua đến đỏ mắt cũng đuổi theo, cầm d.a.o muốn uy h.i.ế.p bạn thân đưa tiền cho hắn ta.

Cô gái vì muốn bảo vệ bạn thân, bị bạn trai của bạn thân đ.â.m 33 nhát dao, c.h.ế.t ngay tại chỗ.

Mà càng đáng sợ hơn chính là, vốn dĩ cô gái có thể không chết, là bạn thân ngay từ đầu khi bạn trai xuất hiện, đã đóng cửa nhốt cô gái và bạn trai ở bên ngoài.

Để mặc cho cô gái gào thét, để mặc cho m.á.u tươi theo khe cửa chảy ra, bạn thân vẫn là không muốn mở cửa.

Cuối cùng, cô gái vô tội c.h.ế.t thảm.

Bạn thân lại trước mặt tất cả mọi người, nhục mạ mẹ của cô gái, nói, là do chính cô gái muốn cứu cô ta, liên quan gì đến cô ta?

Mà mẹ của cô gái, chỉ muốn một lời công bằng mà thôi.

"Cô nói xem, có phải là tôi tự chuốc lấy khổ không? Có phải là tôi không nên giúp đỡ cô ta không? Xã hội này, cứu người lại sai sao?"

Cô gái vừa khóc vừa uống trà sữa.

Tôi lấy khăn giấy ra, từng chút từng chút một giúp cô ấy lau nước mắt, nhẹ giọng nói: "Cô không sai, cô ta phạm tội của cô ta, cô tích đức của cô, lương thiện vốn dĩ là một phẩm chất tốt đẹp."

"Chỉ là, sự lựa chọn của con người phải thay đổi theo thời đại. Trong thời đại này, giúp người làm niềm vui không phải là điều quan trọng nhất, nhận rõ người này có đáng để cô giúp đỡ hay không, mới là điều quan trọng nhất."

"Đương nhiên, hiện nay rất nhiều người trẻ tuổi có quan niệm sống chính là tôn trọng vận mệnh của người khác, buông bỏ chấp niệm giúp người. Tôi cảm thấy bọn họ nói rất đúng."

Cô gái nghe tôi nói mà ngẩn người, đột nhiên "phụt" một tiếng bật cười: "Nhưng cô không phải là người như vậy, nếu không, cô sẽ không ngồi bên cạnh tôi."

Tôi duỗi người, tự giễu nói: "Ây da, không có cách nào, tôi chính là người rảnh rỗi sinh nông nổi, thích lo chuyện bao đồng."

Trước khi rời đi, tôi tặng cô ấy một bộ váy áo sạch sẽ: "Thật ra cô và tôi là cùng một loại người."

Như vậy cũng tốt.

Người thông minh quá nhiều, thế giới này sẽ dần dần trở nên lạnh lẽo.

Dù sao cũng cần phải có một vài kẻ ngốc.

Loading...