Mắt Âm Dương - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-07-07 14:10:09
Lượt xem: 647

12

Về sau, tôi bất chợt nghĩ thông suốt, tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ hủy hoại mình!

 

Lúc tôi đi xuống lầu thì lại đột nhiên phát hiện... Hai người bọn họ thế mà đang v/ỡ đ/ầu ch/ảy m/áu ở dưới lầu chờ tôi.

 

Tôi bị dọa đến tê liệt ngã ra trên đất...

Mãi đến khi bọn họ không ngừng lải nhải nói bên tai tôi: Làm ma cũng không tha! Làm ma cũng sẽ không bỏ qua cho tôi!

 

Tôi mới phát hiện, hóa ra là bọn họ đã trở thành ma rồi!

 

Tôi đột nhiên nhớ tới, khi mình còn bé đã từng mở mắt âm dương, là bà ngoại đã giúp tôi đóng lại. Có lẽ là vì chịu kích thích quá độ nên bây giờ mới khiến nó mở ra. Tôi đứng lên nói với họ: "Vậy thì để tôi khiến các người biến thành ma cũng không thể yên đi!"

 

Gã gi*t ch*t con tôi! Đây là chuyện mà cả đời này tôi không thể nào xóa bỏ. Tôi cũng phải khiến cho con bọn họ…

 

Cả đời này cũng không được sống tốt!!!

 

Gánh lấy cái suy nghĩ b/áo th/ù này, tôi kiên định cất bước rời đi. Hôm sau, tôi đặc biệt thăm dò tin tức nhưng lại không thấy bất cứ thông tin nào rằng đã phát hiện ra bọn họ.

 

Ngày thứ ba, ngày thứ tư…

 

Rốt cuộc, bọn họ cũng đã được phát hiện. Nhưng vào thời điểm đó, xác đã vô cùng thối rữa. Tại hiện trường không lưu lại bất cứ vết tích gì chứng minh tôi đã từng xuất hiện qua. Hai vợ chồng vất vả đường xa đi đến một nơi vắng vẻ như vậy rồi ch*t ở đó, cuối cùng cảnh sát cũng chỉ có thể phán định nguyên nhân là do bọn họ đã tự tử!

 

Thế là tôi lại lần nữa xuất hiện trong nhà anh ta, an ủi ông nội của Huy Huy đang đau đớn đến khôn nguôi, cũng xung phong nhận việc sẽ chăm sóc tốt cho thằng bé.

 

Ông nội Huy Huy không biết gì cả. Huống chi, còn có quá khứ từng ở chung với nhau nên rất dễ dàng, ông ấy đã hoàn toàn tin tưởng vào tôi.

 

Mọi chuyện quả nhiên như tôi mong muốn, từng bước đi tới ngày hôm nay…

 

13

Hôm nay, ở trên cái ghế sô pha này, người thắng là tôi.

 

Tôi không biết đôi vợ chồng ma này làm thế nào mà về được. Theo lý, xa xôi như vậy, xác cũng đã bị thiêu cháy thành tro thì đáng lẽ ra bọn họ không thể trở về mới phải… 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/mat-am-duong/chuong-7.html.]

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn và MonkeyD

 

Nhưng trở về thì sao! Chuyện mà tôi muốn làm đều đã làm xong rồi!

 

Chỉ có điều, không ngờ là mọi chuyện lại có thể tiến hành trôi chảy thuận lợi đến như vậy. Huy Huy có một người ông không có trách nhiệm, thật sự là rất tốt! Mặc dù ở giữa có xảy ra chút nhạc đệm, tôi hại ch*t một thằng nhóc hàng xóm khiến sau khi nó ch*t thì luôn quấn lấy tôi, hỏi tôi vì sao lại phải đẩy nó xuống đó?

 

Chẳng hề hấn gì…

 

Cái ch*t của nó rất có giá trị. Sau khi nó ch*t, tôi không ngừng ám chỉ với Huy Huy là do chính thằng bé đã hại ch*t bạn mình. Tôi tạo ra nhiều sự cố như vậy, cũng chỉ để chứng minh Huy Huy mở được mắt âm dương. Toàn bộ người trong cư xá đều sẽ coi nó là h/ung th/ủ gi*t người. Một truyền mười, mười truyền trăm.... Tất cả đều sẽ coi nó là quái vật!!!

 

Tôi hy vọng cả đời này nó sẽ bị ác mộng quấn lấy. Cho dù có một ngày nó tốt hơn thì tôi cũng sẽ xuất hiện một lần nữa, mang ác mộng giáng xuống cuộc đời nó. Đây chính là sự trả thù của tôi! Là sự tế bái cho đứa con vô tội ở trong bụng! Dựa vào cái gì mà con tôi đáng ch*t, còn con của kẻ khốn đó thì vui vẻ mạnh khỏe sống trên đời!

 

Tôi sinh động như thật kể lại những chuyện mà mình đã làm với con của hai kẻ âm hồn kia. Thậm chí còn là vừa kể vừa vui sướng, đôi khi phải bật cười thành tiếng. Dù cho đôi vợ chồng ma này cứ im lìm chẳng có động tĩnh gì, nhưng tôi vẫn không ngừng nói và nói. Mãi đến khi…

 

Cửa đột ngột mở ra. Là vô cùng đột ngột! Tôi ngó qua, thấy người vừa vào cửa là... Ông nội của Huy Huy? Chẳng phải ông ấy đã dẫn Huy Huy đi qua nhà khác ở rồi sao?

 

Tôi vội vàng đứng dậy, làm bộ kinh ngạc hỏi: "Ông! Không phải ông đã dẫn Huy Huy đi rồi à?"

 

Ông ta nhìn tôi, rồi lại quay đầu nhìn... đôi vợ chồng ma? Nhưng ở đó phải là không khí mới đúng chứ! Đó là ma, ông ấy không thể nhìn thấy được…

 

Ông nội Huy Huy từ tốn cất lời, nhưng câu hỏi lại là: "Cô Tiểu Nhã! Cô có biết trước đó tôi trở về... là bận rộn chuyện gì không?"

 

Tôi mỉm cười lắc đầu, giả vờ trấn tĩnh.

 

"Tôi bận truy tìm h/ung th/ủ hại ch*t con trai và con dâu tôi."

 

Nghe được câu này, lòng tôi bỗng chốc có dự cảm không lành. Nhưng tôi vẫn làm bộ kinh ngạc hỏi: "Nhưng mà... Nhưng mà chẳng phải ba mẹ của Huy Huy là t/ự s/át sao?"

 

Ông ấy lắc đầu, rồi tiếp tục nói: "Có thể cô sẽ không hiểu, tại sao khi tôi nghe Huy Huy mở được mắt âm dương thì lại không hề kinh ngạc. Là bởi vì..." Ông ấy lại xoay qua nhìn đôi vợ chồng ma đang đứng yên đó không nhúc nhích.

 

Mà nửa câu cuối của ông ấy, cũng đã để tôi hiểu rõ ràng hơn. Ông ấy nói: "Bởi vì tôi cũng có, cho nên tôi mới nghĩ Huy Huy là di truyền cách đời."

 

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...