Chạm để tắt
Chạm để tắt

MẬP MỜ - 1

Cập nhật lúc: 2024-07-17 05:42:36
Lượt xem: 412

Bạn của chồng tôi đã qua đời.

Nửa đêm, vợ anh ấy gọi điện cho chồng tôi nói đường ống nước trong nhà bị vỡ.

Tôi đi theo, mở cửa ra thì thấy cô ấy đang mặc một chiếc áo hai dây gợi cảm, những bộ phận nhạy cảm của cơ thể cứ lấp ló ra ngoài.

Tôi kéo chồng quay người bỏ đi.

Chồng tôi vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, hất tay tôi ra: “Cô ấy chỉ nhờ anh đến giúp thôi mà, sao em nghĩ bậy bạ thế ? “ .

Ồ, sao lại thành là lỗi của tôi rồi.

1

Ngày 520 năm nay rơi vào thứ bảy, không ăn mừng thì thật tiếc.

“Chúng ta đi xem phim trước, sau đó ăn tối. Anh muốn ăn gì? Buffet hải sản được không?” Tôi nói một cách nhiệt tình.

Nhưng Chu Lâm lại tỏ ra bối rối.

“Có chuyện gì vậy?” tôi hỏi.

“Tịnh Thu nói rằng Đồng Đồng muốn đến thành phố Searle, hình như ngày mai ở đó tổ chức sự kiện, Tịnh Thu sợ rằng cô ấy sẽ không thể trông Đồng Đồng một mình.”

“Cô ấy không thể nhờ cha mẹ mình giúp đỡ sao? Hoặc là bạn bè của cô ấy? Sao anh phải đi?”  Tôi nín thở trong lòng, không thể bày tỏ sự tức giận của mình.

Chu Lâm thở dài: “Bố mẹ cô ấy không còn trẻ, không đủ sức khỏe. Ngày mai là 520, lại còn là thứ bảy, bạn bè cô ấy đều có việc riêng.”

“Anh cũng biết là 520? Mọi người đều ổn, còn anh quá bất thường?”

Chu Lâm nhíu mày, cao giọng nói: “Em lại đi chấp nhặt với một đứa trẻ con làm gì? Nó hiểu 520 là gì đâu?”

Tôi trở nên lạnh lùng và đứng dậy bỏ đi.

Chu Lâm hoảng sợ.

Anh ta túm lấy tôi: “ Nhiên Nhiên, em đừng làm khó anh nữa được không? Anh không thể không đi được. Em biết đấy, Tịnh Thu mở miệng nhờ anh, anh không thể từ chối.”

Tôi rất mệt mỏi: “Chuyện này khi nào mới kết thúc?”

Chu Lâm nói: “Khi Đồng Đồng lớn lên và Tịnh Thu quen dần với cuộc sống mới, sẽ ổn thôi!”Anh ta mở miệng nói lời mà chính mình còn không có niềm tin.

Tôi không biết nên như thế nào, vì vậy tôi chỉ có thể thỏa hiệp một lần nữa: “Thôi vậy, anh cứ đi đi!”

2

520, chồng tôi đã đi với người phụ nữ khác. Tôi không thể tức giận cũng không thể không hài lòng, thậm chí vẫn phải mỉm cười.

Họ đã có một khoảng thời gian tuyệt vời và ăn nhiều hải sản tự chọn như tôi muốn. Và tôi chỉ có thể ăn mì gói ở nhà. Điều này khiến tôi tức giận túm gan tím ruột.

Vì vậy, tôi kiên quyết đặt hàng chiếc túi mà tôi đã thích từ lâu nhưng không tính mua, tôi đã quẹt bằng thẻ của Chu Lâm. Không lâu sau, Chu Lâm liền gọi cho tôi.

Trong giọng nói của anh ta có một nụ cười: “Em không tức giận chứ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/map-mo/1.html.]

Tôi cứng ngắc nói: “Em không tức giận gì cả.”

“Vâng, vâng, anh là hào phóng nhất. Bữa trưa anh đã ăn gì rồi?” Tôi liếc nhìn mì ăn liền của mình.

Giọng nói của Hứa Tịnh Thu phát ra từ đầu bên kia điện thoại: “Chu Lâm, em sắp không còn sức rồi, anh ôm Đồng Đồng đi. Tiểu mập mạp, lại béo lên sao?”

“Hừ, con ghét mẹ! Ôm bố!”

Tiếng “bố” làm não tôi nổ tung.

“Chu Lâm...”

“Nhiên Nhiên, anh cúp máy trước, nói chuyện sau!”

Cúp điện thoại, lòng tôi như xoắn lại thành một mớ hỗn độn.

Không suy nghĩ nhiều, tôi gọi lại trực tiếp. Không ai nghe thấy. Cúp máy và gọi lại, vẫn không có câu trả lời. Mãi đến lần thứ tư, Hứa Tịnh Thu mới nhận điện thoại.

“Nhiên Nhiên? Có chuyện gì sao?”

“Chu Lâm đâu? Để anh ta nghe điện thoại!”

Cô ta như không nghe thấy sự lạnh lùng trong giọng nói của tôi, tiếp tục nhẹ nhàng nói: “Chu Lâm đi cáp treo với Đồng Đồng rồi, tạm thời anh ấy không thể nghe điện thoại, cô có chuyện gì nói với tôi? Lát nữa anh ấy xuống tôi sẽ nói với lại với anh ấy!”

Những cuộc trò chuyện như vậy cho tôi cảm giác về sự phi lý của việc đảo ngược danh phận. Cứ như thể cô ta là vợ của Chu Lâm, còn tôi chỉ là người ngoài.

Hứa Tịnh Thu tiếp tục nói: “Yên tâm đi, Chu Lâm không có việc gì, chúng tôi rất vui vẻ, lát nữa tôi gửi cho cô mấy tấm ảnh, hôm nay là ngày lễ, cô cũng có thể cảm nhận được...”

Cô ta còn chưa nói xong, tôi đã trực tiếp cúp điện thoại. Tôi sợ tôi sẽ chửi thề nếu tôi không gác máy.

3

Hứa Tịnh Thu hiện tại khiến tôi cảm thấy rất lạ.

Rõ ràng là chỉ mới một năm kể từ khi chồng cô ta chết, mọi chuyện đã thay đổi!

Chồng của Hứa Tịnh Thu là Lý Tư, và anh ấy là bạn thời thơ ấu của Chu Lâm.

Một năm trước, anh ấy qua đời. Đột ngột, không báo trước.

Hôm đó cũng như thường lệ, Lý Tư rủ Chu Lâm đi chơi golf sau khi tan sở. Chu Lâm đang nghĩ về việc mang vịt quay về cho tôi, vì vậy anh ta đã rời đi sớm.

Lúc đó Lý Tư vẫn còn rất phấn khích. Tuy nhiên, chỉ nửa giờ sau khi Chu Lâm rời đi, Lý Tư qua đời vì một cơn đau tim.

Điều này khiến Chu Lâm vô cùng tự trách bản thân.

“Chỉ nửa phút, nếu anh vì Lý Tư ở lại thêm nửa phút, chắc chắn Lý Tư sẽ không chết!”

Chu Lâm là một bác sĩ, anh ta cảm thấy rằng mình có thể cứu được Lý Tư.

Nhưng anh ta đã rời đi sớm vào ngày hôm đó. Nỗi đau như vậy gần như lấn át anh ta. Tôi cũng không thể chịu đựng được khi anh ta tự dày vog bản thân mình nhue vậy.

Vì vậy, khi Hứa Tịnh Thu không biết phải phải làm gì vì cống nước ở nhà bị tắc, tôi đã đồng ý để Chu Lâm sang giúp.

Đó là lần đầu tiên, và cũng là tháng thứ ba sau khi Lý Tư qua đời.

 

Loading...