Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

MẠNH TẤN - CHƯƠNG 3

Cập nhật lúc: 2024-10-13 20:54:56
Lượt xem: 163

Trước khi Mạnh Thanh Di kịp trả lời, Cố Tĩnh Hà lại tập trung vào lớp học.

 

"Anh Tĩnh Hà, anh có ý gì..."

 

“Cô ồn ào thật đấy.”

 

Mạnh Thanh Di mở to mắt không tin nổi rồi chạy ra ngoài khóc.

 

5

 

Lớp tự học buổi tối.

 

Tôi cầm chổi chuẩn bị ra sân chơi kiếm Tề Chiêu.

 

Vừa bước xuống cầu thang, tôi đã bị Mạnh Thanh Di chặn lại.

 

Cô ta giận dữ ngăn tôi lại.

 

"Em không thấy anh Tĩnh Hà ở đâu cả!"

 

Bước chân tôi dừng lại một chút, bình tĩnh nói:

 

"Vậy thì sao?"

 

"Đó không phải việc của tôi."

 

"Chị đang giả vờ cái gì vậy? Chắc lại tìm người bắt nạt anh ấy rồi phải không?"

 

Cô ta bĩu môi và đặt tay lên hông.

 

"Tôi sẽ không từ bỏ việc cứu rỗi anh Tĩnh Hà đâu. Hiện tại anh ấy chỉ bị chị tẩy não mà thôi. Anh ấy sẽ sớm biết ai thực sự yêu anh ấy!"

 

Với những tình cảm cao đẹp như vậy, sao cô ta không thử thuyết phục mẹ mình không biết đâu là đúng, đâu là sai đi?

 

Tôi cảm thấy ớn lạnh và cố cưỡng lại ý muốn tát cô ta.

 

"Tùy cô."

 

"Nhưng bây giờ tôi phải đi trực nhật, không có thời gian nghe cô nói nhảm."

 

Mạnh Thanh Di đưa tay chộp lấy chổi của tôi mà không bỏ cuộc.

 

“Chắc chắn là do chị.”

 

"Ngoài chị ra, còn ai trong trường nữa..."

 

Nói được nửa chừng, Mạnh Thanh Di đột nhiên im lặng.

 

“Đúng rồi, lúc chiều tôi nghe bọn côn đồ đó nói muốn cho học sinh giỏi… không thể nói về ca ca Tĩnh Hà được phải không?”

 

Là một nữ nhân vật phụ độc ác, tôi nổi loạn, kiêu ngạo và đã xúc phạm nhiều người.

 

Là đồ đạc của tôi, Cố Tĩnh Hà cũng bị bọn họ ghét bỏ.

 

Gần đây tôi đều không cử vệ sĩ theo dõi Cố Tĩnh Hà, bọn họ sẽ chớp lấy thời cơ để giận chứ?

 

Bình thường, Cố Tĩnh Hà không bao giờ dám chống cự khi gặp phải sự khiêu khích vì hoàn cảnh gia đình nghèo khó của mình.

 

Bây giờ không có sự bảo vệ của tôi, hắn,  một học sinh giỏi chỉ biết học, càng không thể đối phó với bọn côn đồ đó.

 

Lòng tôi thót lại, tôi ném chổi xuống và chạy về phía quán bar ở cửa sau trường.

 

Vô số phỏng đoán đáng sợ lóe lên trong đầu tôi, tôi bất chấp lao vào từng quán bar để tìm kiếm hình bóng của hắn..

 

Một quán, hai quán, ba quán,…

 

Không có bóng dáng nào của Cố Tĩnh Hà.

 

Tôi chống tay lên gối thở dốc, có chút mệt mỏi.

 

Một con lười tập thể dục thường xuyên nên mới chạy có một đoạn chân tôi đã căng ra, như thể sắp lên cơn chuột rút cũng nên.

 

Tôi lê chân và khập khiễng đi sâu hơn vào ngõ sâu.

 

Khi đi ngang qua con hẻm, tôi chợt dừng lại.

 

Trong một con hẻm tối và ẩm ướt.

 

Cố Tĩnh Hà quay lưng lại với tôi, ngược ánh sáng.

 

Đồng phục học sinh trắng như tuyết không tì vết.

 

Hắn tháo cặp kính nửa gọng trên mặt rồi cất cẩn thận như bảo vật.

 

Cặp kính này là món quà trưởng thành mà tôi tặng hắn, lúc đó hắn chán ghét đến mức không muốn đeo thử.

 

Còn nhóm xã hội đen thế hệ thứ hai giàu có thường kiêu ngạo đến mức dám đập phá văn phòng hiệu trưởng đều quỳ trên mặt đất, hai tay ôm đầu.

 

"Lão đại, chúng ta thật sự không dám."

 

"Làm ơn, lão đại, đừng làm khó chúng tôi."

 

"Ngài coi như đem chúng tôi đánh cho tàn phế, chúng tôi cũng không dám a..."

 

Trên mặt tất cả bọn họ đều có vết bầm tím và khuôn mặt sưng tấy, còn áo khoác hàng hiệu thì phủ đầy bùn đất lấm lem.

 

Cố Tĩnh Hà chậm rãi nhấc chân lên, dùng đôi giày thể thao sạch sẽ của mình giẫm thật mạnh vào mặt tên thủ lĩnh.

 

"Tranh thủ thời gian, động thủ."

 

“Nhớ kỹ lựa đúng thời gian mà dùng lực, đừng giả tạo như trước nữa.”

 

"Nếubọn mày không hạ thủ, làm sao cô ấy có thể thương hại tôi?"

 

6

 

Tác động trực quan của khung cảnh trước mắt tôi thực sự rất lớn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/manh-tan/chuong-3.html.]

Tôi như vừa trải qua một vụ nổ bất ngờ, đầu óc tôi nhất thời trống rỗng, mọi thứ xung quanh đều im lặng và mơ hồ.

 

Sau khi choáng váng vài giây, lấy lại được lý trí là vắt chân lên cổ chạy chối chế.t.

 

Vậy là hắn trước đây cố ý bị đánh tỏ ra yếu đuối trước mặt tôi để lấy lòng thương cảm.

 

Nhưng tại sao hắn lại làm điều này?

 

Hắn không phải hận tôi tận xương tủy sao?

 

Rốt cuộc Cố Tĩnh Hà là người như thế nào?

 

Tôi không thể nói được.

 

Những suy nghĩ phức tạp giống như cỏ dại mọc lên sau cơn mưa, khiến con người không thể tìm ra lối thoát.

 

Tôi ngơ ngác quay lại sân bóng, nhưng trong đầu vẫn không khỏi nghĩ đến Cố Tĩnh Hà.

 

Tôi cũng không biết Tề Chiêu đã đến sau lưng tôi từ lúc nào.

 

"Chào."

 

Tề Chiêu vỗ vai tôi, hạ giọng.

 

Tôi giật mình và quay lại kinh hãi.

 

"Mắc gì hù tôi?"

 

Tề Chiêu cúi xuống, búng ngón tay trước mắt tôi.

 

"Cuối cùng cậu đã tỉnh táo trở lại."

 

"Tôi đã gọi cho cậu rất nhiều lần, nhưngcậu không trả lời tôi."

 

"Trông cậu có vẻ quẫn trí đến mức tôi tưởng cậu bị ma ám."

 

Tôi vuốt n.g.ự.c và thở phào nhẹ nhõm.

 

"Cậu gọi tôi á? Tôi không nghe thấy."

 

"Xin lỗi tôi đến muộn, chúng ta hãy bắt đầu nhanh thôi."

 

Tề Chiêu hừ lạnh một tiếng, hơi nhướng mày.

 

“Tiểu tổ tông, nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi.”

 

"Nếu không trở về, trường học sẽ khóa cửa, quét dọn cái gì."

 

“Tôi đã tự mình làm xong hết rồi.”

 

Tôi nhìn đồng hồ và nhận ra đã gần mười một giờ.

 

Cảm giác tội lỗi lan rộng.

 

Tôi ngượng ngùng nói:

 

"Hôm nay xảy ra chuyện, tôi không cố ý đến muộn."

 

“Lần tới đến lượt cậu, tôi sẽ trực thay cậu, được không?”

 

Tề Chiêu mặc áo len và đội mũ cho tôi rồi dùng bàn tay to lớn của anh ấn đầu tôi xuống.

 

"Không sao đâu, dù sao thì tôi cũng không có ý định để cậu làm việc."

 

"Vậy tại sao cậu lại lừa tôi ở lại... ừ, khụ, khụ, khụ."

 

Chưa kịp nói xong, Tề Chiêu đã dùng hai tay nắm lấy dây rút cổ áo len, bắt chéo.

 

Tôi bị bất ngờ, đầu tôi bị áo len và mũ che kín hoàn toàn.

 

"Tề Chiêu!"

 

Tôi đang rất tức giận.

 

"Tôi ở đây."

 

“Đại tiểu thư có cái gì phân phó?”

 

Tề Chiêu mỉm cười hào phóng, lông mày nhướng lên.

 

Bây giờ tôi thậm chí còn tức giận hơn.

 

Tôi thô bạo cởi mũ và chạy theo anh ta.

 

"Cậu chờ đó, đừng để tôi bắt được cậu!"

 

Cuộc rượt đuổi kết thúc với việc chân tôi lại bị chuột rút.

 

Tề Chiêu đỡ tôi với nụ cười trong mắt.

 

"Yếu ớt."

Con Cá Bơi Dưới Đáy Đại Dương

 

Tôi giơ tay lên và bóp cổ anh ta.

 

"Sao cậu không thử bóp tôi mạnh hơn?"

 

"Tôi không muốn phí tiền thuốc men lên người cậu."

 

Tề Chiêu nghiêng đầu hợp tác, nhắm mắt lại.

 

"A, tôi chế.t rồi."

 

Tôi thấy thích thú với anh và cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều mà không hề nhận ra.

 

Tề Chiêu thu hồi lại nụ cười ngả ngớn, nhàn nhạt mở miệng.

 

"À, đúng rồi."

 

"Vẫn là cười lên trông đẹp mắt."

Loading...