Chạm để tắt
Chạm để tắt

"MẬN NGỌT" - Chương 9

Cập nhật lúc: 2024-07-11 19:53:45
Lượt xem: 2,263

Sau lần thứ ba mẹ nuôi gõ cửa, tôi mở cửa và hét lớn: "Bất ngờ chưa ạ!"

Tôi mượn một chiếc tông đơ từ tiệm hớt tóc dưới lầu, cùng Chu Kỳ, cả hai đều cạo trọc đầu.

Mẹ nuôi vô cùng sốc, chỉ vào chúng tôi mãi mà không nói được lời nào.

Tôi bước tới, nhẹ nhàng ôm bà.

"Mẹ ơi, con đã cạo trọc đầu rồi, con vẫn là con gái đáng yêu của mẹ chứ?"

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

Mẹ nuôi mắt đẫm lệ, đầy bực bội: "Chứ sao nữa? Cạo trọc đầu thì mẹ bỏ con à?"

"Vì vậy, mẹ rụng hết tóc cũng vẫn là người mẹ mà con yêu nhất trên đời.

"Trong mắt con và anh trai, mẹ mãi là người mẹ đẹp nhất."

Mẹ nuôi lau nước mắt, nhìn chằm chằm Chu Kỳ: "Con cạo trọc đầu thì thôi, dù sao cũng không ra ngoài, ba ngày là mọc lại rồi."

"Tiểu Quân là con gái, sao con để em làm bậy vậy?"

Cha nuôi nghe tiếng đi vào, thấy chúng tôi, búng tay: “Wow, Tiểu Quân, con trông ngầu quá!”

“Cha chắc chắn con sẽ là cô gái ngầu nhất trường.”

Mẹ nuôi giận dữ lườm ông: "Anh im đi, Tiểu Quân là con gái, đừng học theo anh mà không ra hồn!"

Cha nuôi bước tới, ôm bà:

"Ngược lại, anh nghĩ con bé bây giờ rất tốt.

"Phàm Phàm, là em đã dạy các con rất tốt.

"Những năm qua vất vả cho em rồi!

"Từ nay gánh nặng này, hãy giao cho anh, được không?"

Khoảnh khắc đó, nước mắt mẹ nuôi tuôn rơi.

Bà quay mặt sang một bên, nức nở không thành tiếng.

Cha kéo tôi lại, anh trai cũng nhích lại gần.

Gia đình bốn người chúng tôi ôm chặt lấy nhau.

Bên ngoài mưa bão vẫn tiếp tục.

Nhưng tôi biết.

Cơn mưa kéo dài mấy tháng trong nhà chúng tôi, đã dừng lại.

Khóc nức nở một hồi, cha nuôi ôm mẹ nuôi vào phòng.

Tôi thì mở cửa, làm bài tập trong phòng anh trai.

Chẳng bao lâu sau, tôi nghe thấy tiếng động lạ xen lẫn tiếng mưa lớn.

Tôi căng tai nghe: "Hình như mẹ đang khóc, để em đi xem..."

16

Chu Kỳ kéo tôi lại: "Xem gì chứ, làm bài tập đi."

"Nhưng mẹ..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/man-ngot/chuong-9.html.]

"Mẹ khóc có bố ở đó rồi, em nói anh nghe sao em làm sai câu này? Lơ đễnh quá, sau này thi sẽ thiệt thòi!"

"Anh lấy gì mà nói em, chính anh còn sai nhiều hơn em!"

"Chu Quân, em nói chuyện với anh trai như vậy à?"

Tôi lè lưỡi: "Lè lè lè... anh nhảy lên đánh em đi!"

Chu Kỳ tức giận: "Đợi đó, đầu trọc, đợi chân anh lành xem anh đánh c.h.ế.t em!"

Đêm đó lúc ba giờ sáng.

Tôi dậy đi vệ sinh, phát hiện cha nuôi vẫn đang vẽ trong phòng làm việc tầng một.

Trong đêm đầy bão tố, cảm xúc thăng trầm đó, ông đã vẽ nên tác phẩm được đánh giá cao nhất trong sự nghiệp hội họa của mình - "Tóc Ngắn".

Sáng hôm sau khi tôi dậy đi học, mẹ nuôi vẫn chưa dậy.

Cha nuôi lén đưa cho tôi mười đồng: "Mẹ con hôm qua mệt lắm, con cầm tiền này ra ngoài mua đồ ăn, cứ nói với mẹ là cha nấu mì cho con."

Mẹ nuôi chê đồ ăn ngoài không sạch sẽ, thường ngày tôi đều ăn ở nhà.

Tôi đội đầu trọc đến trường, và quả thật trở thành đứa nổi bật nhất trường.

Giáo viên chủ nhiệm gọi tôi lên nói chuyện, sau khi nghe tôi trình bày xong, thầy cảm động đến rơi nước mắt.

"Thôi không bắt em viết kiểm điểm nữa, từ nay đội mũ đi học đi nhé."

Tôi nhân cơ hội này nói: "Thầy ơi, thầy có thể trả lại sách tham khảo cho em không, đều là dùng tiền tiêu vặt mẹ cho để mua, hu hu hu..."

Giáo viên chủ nhiệm ngay lập tức ngừng khóc, trừng mắt nhìn tôi: "Nghĩ hay nhỉ."

"Bản kiểm điểm lần trước viết chưa đủ sâu sắc, viết lại cái khác!"

Ơ...

Quả nhiên là gừng càng già càng cay.

Cha nuôi đưa mẹ nuôi đi khám.

Bác sĩ nói mẹ bị áp lực tinh thần quá lớn, dẫn đến rụng tóc.

Phải giữ tinh thần thoải mái, vui vẻ.

Những ngày đó tình cảm của họ rất tốt, mẹ nuôi cũng không đội tóc giả nữa, nếu ai hỏi, bà có thể tự nhiên trả lời.

Sức khỏe của Chu Kỳ dường như cũng qua được giai đoạn khó khăn, tốc độ hồi phục nhanh chóng.

Sau mùa đông anh đi tái khám, bác sĩ nói tình trạng của anh hiện tại có thể đi học lại.

Nhưng vẫn phải chú ý vài điều.

Mẹ nuôi viết rất tốt, thường thích đọc sách xem phim.

Ban đầu bà và cha nuôi đến với nhau vì cùng sở thích, sự đồng điệu về tinh thần.

Cha nuôi khuyên bà viết bài phê bình phim và sách cho một nền tảng.

Dù nhuận bút không nhiều, nhưng mẹ nuôi có nền tảng văn hóa sâu rộng, viết rất cuốn hút, thu hút được một lượng fan và bạn bè.

Bà tìm lại được giá trị của mình.

Sau khi Chu Kỳ đi học lại, anh chăm chỉ và tập trung hơn trước, thành tích ổn định tăng lên.

 

Loading...