Chạm để tắt
Chạm để tắt

"MẬN NGỌT" - Chương 11

Cập nhật lúc: 2024-07-11 19:54:44
Lượt xem: 2,510

Khi tôi xuống xe, thầy gọi lại, dùng giọng điệu ấm áp chưa từng có nói:

"Chu Quân, em là một đứa trẻ ngoan.

"Sai là ở họ, là những hủ tục hàng nghìn năm.

"Không phải ở em!"

Lúc đó, tôi nắm chặt dây đeo cặp, để không bật khóc.

Đúng vậy.

Tôi không làm gì sai.

Tại sao phải liên tục phá vỡ cuộc sống bình yên và hạnh phúc của tôi.

Mẹ ruột gây náo loạn như vậy, căng tin đã đuổi việc bà.

Nhưng bà không bỏ cuộc, ngày nào cũng ngồi rình trước cổng trường.

Khi tôi học thể dục, bà còn gọi tên tôi qua hàng rào.

Còn đáng sợ hơn cả fan cuồng.

Cha nuôi như gặp đại địch, ngày ngày đưa đón tôi đi học.

Phần lớn bạn học vẫn đứng về phía tôi, nhưng không thiếu những lời xì xào bàn tán.

Dù sao chuyện này ở trường cũng là tin lớn.

May mắn thay, rất nhanh đã đến kỳ nghỉ hè.

Sắp lên lớp chín, mẹ nuôi đã đăng ký cho tôi một lớp học thêm.

Hôm đó khi đón tôi về, mẹ phát hiện cha nuôi không có ở nhà.

Bảng vẽ ông thường dùng trong phòng làm việc cũng biến mất.

Điện thoại không gọi được.

Mẹ nuôi ném túi vịt quay mang về lên bàn, mặt lạnh dần.

Bà cười nhạt một tiếng: "Tôi không nên hy vọng, người như ông ta, là con chim không chân, cả đời chỉ bay, chỉ có c.h.ế.t mới rơi xuống đất."

Lẽ nào.

Cha nuôi lại tiếp tục lên đường rồi sao?

Tim tôi chùng xuống.

Mặt Chu Kỳ cũng không giấu nổi sự thất vọng.

Mẹ nuôi vào bếp nấu ăn, không lâu sau mang ra ba tô mì: "Ăn cơm thôi!"

Mì dường như chưa chín, ăn vừa cứng vừa khô.

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

Đang buồn bã, cửa phòng khách kêu kẽo kẹt mở ra.

Cha nuôi ôm bảng vẽ bước vào, trách: "Ăn cơm mà không đợi cha!"

Mẹ nuôi siết chặt đũa, mỉa mai: "Tôi tưởng anh lại đi lang thang, dù sao bên ngoài phân chó cũng thơm mà."

Cha ném bảng vẽ xuống, mặc kệ mẹ từ chối, ôm lấy mặt bà và hôn mạnh.

"Nói bậy, đâu có gì thơm hơn phân của em."

Mẹ nuôi lườm ông một cái thật mạnh.

Cha nuôi hắng giọng: "Cha có một bất ngờ lớn cho cả nhà."

19

"Học kỳ sau, cha sẽ trở thành giảng viên tại Học viện Mỹ thuật của Đại học Tinh Thành!"

Những năm qua, cha nuôi rất nổi tiếng, Đại học Tinh Thành đã nhiều lần mời ông nhưng ông yêu tự do, không muốn bị gò bó trên bục giảng.

Vì vậy, ông luôn từ chối.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/man-ngot/chuong-11.html.]

Mẹ nuôi quá đỗi ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn ông mãi mà không nói được lời nào.

Cha nuôi bóp nhẹ má bà: "Từ giờ em có thể làm 'phu nhân giảng viên' rồi..."

Môi mẹ nuôi run run, mắt đỏ hoe: "An Bang, điều này có làm anh bị ràng buộc không?"

Cha nuôi cười lớn: "Đời người, luôn có những điều phải từ bỏ và những điều được nhận."

"Anh đã lang thang đủ rồi, từ nay, hãy để anh trở thành huyền thoại của giang hồ."

Ông một tay vuốt ve mẹ nuôi, một tay xoa đầu tôi và đầu của Chu Kỳ đang không hài lòng.

Ông mỉm cười: "Cả nhà là những người cha yêu nhất, điều này với cha không phải là ràng buộc, mà là được nhận."

Sau khi cha nuôi nhận việc tại Đại học Tinh Thành, tôi và Chu Kỳ cũng chuyển đến trường trung học trực thuộc Đại học Tinh Thành.

Đó là một trường trọng điểm của thành phố, rất khó để thi đỗ.

Đối với tôi và anh trai đang chuẩn bị vào lớp mười hai, đó quả là một món quà từ trên trời rơi xuống.

Tôi chợt hiểu ra.

Hỏi cha nuôi: "Cha, cha đồng ý làm giảng viên là để con thoát khỏi mẹ ruột phải không?"

Cha nuôi cười tươi: "Đúng vậy, cha vĩ đại như thế đấy, đừng quá cảm động nhé!"

Tôi nắm nhẹ tay: "Nhưng rõ ràng chúng ta không sai, tại sao chúng ta phải nhượng bộ?"

Cha nuôi vỗ đầu tôi:

"Vì chamẹ yêu con, không muốn đánh đổi tương lai của con để tranh giành đúng sai.

"Đến khi con trưởng thành, con sẽ hiểu, nhượng bộ tạm thời để có không gian rộng lớn hơn.

"Không cần tính toán thiệt hơn với những người chẳng có gì để mất, họ không có gì để sợ. Tranh giành với họ, dù thắng hay thua, chúng ta đều thiệt thòi."

Nhìn lại bây giờ.

Cha nuôi đã cho tôi tài sản quý giá nhất, là dạy tôi cách lắng nghe, biểu đạt, tôn trọng và cả sự nhường nhịn, khoan dung.

Ông là giảng viên của Đại học Tinh Thành, tôi có thể vào thẳng hệ trung học của trường.

Nhưng cha mẹ nuôi tuyệt vời như vậy.

Như ánh nắng rực rỡ, chiếu sáng cuộc đời tôi.

Tôi cũng muốn trở thành một ngôi sao.

Dù không thể rực rỡ, tôi cũng muốn phát ra ánh sáng của riêng mình.

Để họ có thể nhìn thấy tôi trong dải ngân hà lấp lánh.

Và chỉ vào tôi, nói với người khác: "Nhìn kìa, đó là con gái tôi!"

Năm đó, anh trai học lớp mười hai, tôi học lớp chín.

Để tiện chăm sóc chúng tôi và tránh mẹ ruột tìm thấy.

Cha nuôi đã mua một căn hộ mới gần Đại học Tinh Thành.

Mẹ nuôi thi lấy bằng lái xe, để có thể cùng cha nuôi đưa đón tôi và anh trai đi học và đến các lớp học thêm.

Không khí học tập ở trường trung học trọng điểm căng thẳng hơn nhiều so với trường cũ của tôi.

Mỗi ngày, tôi hoặc là học ở trường, hoặc là học thêm ở các trung tâm.

Hoặc là học một kèm một tại nhà.

Tôi nhớ đó là một buổi tối mùa xuân.

Hoàng hôn nhuộm đỏ cả bầu trời, hoa mộc lan trong khu dân cư nở rộ, tỏa hương thơm ngát.

Máy hút mùi trong bếp kêu ù ù.

Mẹ nuôi lại đang chuẩn bị món gì ngon.

 

Loading...