Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

MÃI MÃI LÀ BAO LÂU?? - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-08-08 14:56:48
Lượt xem: 61

Cả người trông giống như một con quái vật làm từ thịt băm. Chính thịt băm của cô ấy đã được tôi ghép lại thành một con người.

Chiếc khăn lụa đỏ có thể che đi dấu vết tôi bóp cổ cô ấy đến chết. Một bông hoa đỏ có thể che dấu vết tôi đ.â.m c.h.ế.t cô ấy.

Một mảnh quần áo chắp vá có thể che đi dấu vết tôi p.h.â.n x.á.c trên cơ thể cô ấy.

Nhưng bây giờ, sau khi tôi băm nhỏ cô ấy ra, không gì có thể che lấp được những dấu vết này.

Ngoài ra, tôi cũng đề cập rằng những xương thịt không thể băm nhỏ sẽ bị đốt thành tro ngoài tự nhiên.

Vì vậy, có một đám tro ngột ngạt bao quanh cô ấy.

Bây giờ cô ấy trông giống như một đống thịt thối và một lớp tro.

“Chồng ơi, chúng ta sẽ cùng nhau già đi cho đến c.h.ế.t không chia lìa.”

Cô ấy kiên quyết nói với tôi.

15.

Tôi không con lựa chọn nào khac.

Nếu tôi g.i.ế.c cô ấy, cô ấy sẽ sống sót trở lại.

Nếu tôi chạy trốn khỏi cô ấy, cô ấy sẽ đưa tôi từ khắp nơi trên thế giới về nhà.

Hơn nữa, tôi đã mất cơ hội trả một cái giá bình thường để rời xa cô ấy.

Bởi vì cô ấy không còn là người phụ nữ mà tôi có thể dễ dàng nói ly hôn, cô ấy sẽ không chấp nhận, cũng không thể chấp nhận được.

Tôi nhìn Phương Thiến Văn trước mặt, người đã bị tra tấn thành một đống thịt thối.

Cuối cùng cam chịu số phận của mình.

Tôi không đấu tranh nữa. Tôi đứng dậy khỏi giường, tắm rửa sạch sẽ và chuẩn bị ra ngoài đến công ty.

Đây là một ngày làm việc bình thường đối với tôi.

Thi thể mẹ tôi đã bị “đống thịt thối này” xử lý rồi.

Thi thể của Tề Lâm và con trai cũng đã bị "đống thịt thối này" xử lý.

Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.

Cô nhẹ nhàng giúp tôi chuẩn bị bữa sáng.

Cô thì thầm mong tôi đừng vội, trời vẫn còn sớm.

Tôi cũng mỉm cười nói: cảm ơn vợ, bữa sáng rất ngon.

Cứ như thể người ngồi đối diện tôi không phải là một đống thịt thối mà là người vợ xinh đẹp nguyên thủy của tôi.

Tôi đã trở lại làm việc. Công ty của tôi cũng ngày càng lớn mạnh.

Tôi đưa cô ấy đến các bữa xã giao khác nhau.

Trong mắt người khác, cô vẫn là một tiểu thư xinh đẹp, phóng khoáng, đoan trang và là một phu nhân sang trọng.

Chỉ trong mắt tôi, cô ấy là một đống thịt đỏ tươi, thối rữa, đầy tro.

Đây là cái giá phải trả của tôi.

Cô ấy là người xinh đẹp trong mắt mọi người, trong mắt tôi cô ấy chỉ là kẻ thối nát.

Tôi không khỏi mỉm cười cay đắng.

Hóa ra câu nói đùa “nụ hôn giữa một cặp đôi trung niên có thể khiến họ gặp ác mộng vài đêm” chính là ý nghĩa này.

Chỉ có vợ chồng mới thấy được mặt xấu nhất của nhau.

Tình yêu và sự ghê tởm thực ra là hai mặt của hôn nhân.

Tôi và cô ấy tôn trọng nhau như khách, một cặp vợ chồng đầy yêu thương.

Chúng tôi một lần nữa trở thành cặp đôi mẫu mực mà mọi người đều ghen tị.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/mai-mai-la-bao-lau/chuong-7.html.]

Tôi dần dần quen với cuộc sống mỗi sáng thức dậy với đống thịt thối nằm cạnh mình.

Mấy năm sau, chúng tôi vẫn chưa có con, đương nhiên tôi không thể có con với cô ấy.

Thế là chúng tôi nhận nuôi hai đứa con, một trai, một gái, cả hai đều ngoan ngoãn và hiểu chuyện.

Chúng ta cống hiến thời gian cho công ty và con cái, thời gian trôi qua thật nhanh. Nháy mắt đã đi qua nửa đời người.

Những đứa trẻ lớn lên, chúng ta cũng già đi.

Trong gương, tôi có thể nhìn thấy mái tóc trắng không thể che giấu được nữa và tấm lưng tôi dần khom xuống.

Tôi giao công ty lại cho hai đứa con của mình.

Tôi chỉ đọc sách, trồng hoa và đi dạo mỗi ngày, cô ấy cũng vậy.

Chúng tôi đã trở thành cặp đôi ăn uống bình thường nhất thế giới.

Cuối cùng chúng tôi đã giữ được lời hứa khi kết hôn.

Sau tất cả, chúng ta sẽ cùng nhau già đi, đến c.h.ế.t không chia lìa.

Một buổi tối mùa hè năm tôi 83 tuổi, khi đang đi dạo về tôi mở cửa và nhìn thấy một đống thịt thối nằm ngổn ngang trên sàn.

Trong nhất thời tôi không biết đã xảy ra chuyện gì trong giây lát.

Sau một lúc im lặng, tôi nhận ra rằng cô ấy đã chết.

Cuối cùng cô ấy đã đi đến cái c.h.ế.t của chính mình một cách tự nhiên.

Tôi kìm nén sự phấn khích của mình, đầu tiên gọi xe cấp cứu, sau đó gọi cho các con.

Xe cứu thương đã đưa cô ấy đi.

Bác sĩ cho biết đó là do nhồi m.á.u cơ tim, một nguyên nhân gây tử vong rất phổ biến ở những người cao tuổi.

Các con tôi bật khóc trước mặt tôi.

Tôi ngồi thẫn thờ trên ghế sofa trong phòng khách ở nhà, nhìn chằm chằm vào một điểm nào đó trong khoảng không mà không nói một lời.

Con cái, họ hàng, bạn bè nghĩ tôi buồn quá nên không dám làm phiền.

Như mọi người đều biết, tôi quá hạnh phúc. Cuối cùng tôi cũng được tự do.

Chúng tôi đã tổ chức tang lễ đàng hoàng cho cô ấy.

Sau đám tang, tôi yêu cầu mọi người về trước và tôi muốn ở một mình với cô ấy một lát.

Con cái, người thân, bạn bè đều đã ra đi.

Tôi bước lên mộ cô ấy.

Tôi muốn hét lên vì phấn khích.

Không, không ai có thể kiểm soát tôi nữa, tôi có thể hét lên.

Tôi hét vào những ngôi mộ, hướng về phía rừng cây, về phía núi non kêu to ra tiếng.

Tôi được tự do.

Tôi đã hoàn toàn tự do.

Tôi quá phấn khích.

Tôi nghe tim mình đập nhanh. Cánh tay tôi bắt đầu tê dại. Hơi thở của tôi bắt đầu nặng nề.

Tôi không thể nghe thấy gì khác. Tất cả những gì tôi nghe được là tiếng mình rơi xuống đất.

Có phải tôi cũng sắp c.h.ế.t không? Thật trớ trêu là vào ngày cuối cùng tôi được tự do, tôi đã chết.

Tôi đã nghĩ điều này trước khi bóng tối hoàn toàn buông xuống.

 

Loading...