Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

MÃI MÃI LÀ BAO LÂU?? - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-08-08 14:48:46
Lượt xem: 56

8.

Người duy nhất có thể trở về là Phương Thiến Văn.

Lần trước, Phương Thiến Văn đã g.i.ế.c mẹ tôi.

Phương Thiến Văn đã trở lại, nhưng mẹ tôi thì không.

Vì vậy, nói cách khác, Tề Lâm và con trai tôi sẽ không quay lại nữa.

Nếu Phương Thiến Văn g.i.ế.c họ, họ thực sự đã chết.

Tại sao.

Tại sao những con quái vật như Phương Thiến Văn có thể quay lại nhiều lần?

Nhưng người tôi thật sự yêu thương thì không bao giờ có thể quay lại.

Tại sao.

Điều đó không công bằng.

Thật không công bằng!

Lúc này, tôi không còn có thể quan tâm đến bất kỳ logic gì hay suy nghĩ nào nữa.

Tôi không quan tâm Phương Thiến Văn có thể quay lại hay không, tôi chỉ muốn g.i.ế.c cô ấy.

Tôi muốn cô ta c.h.ế.t không có chỗ chôn, tôi muốn cô ta phải đền mạng cho mẹ tôi, người yêu tôi và con tôi bằng chính mạng sống của cô ta.

Tôi đến gần cô ấy, cô ấy ngước nhìn tôi với một nụ cười buồn.

Tôi đến gần nhìn những dấu vết trên quần áo và cơ thể của cô ấy được ghép lại với nhau sau khi bị phân xác.

Tôi cắt cô ấy thành nhiều mảnh và ném cô ấy đi khắp thành phố, nhưng cô ấy đã có thể tự ghép mình lại thành một con người hoàn chỉnh, sau đó quay trở lại.

Đây không phải quái vật thì còn có thể là gì?

Tôi giơ tay đâ. m ch. ế. t cô ấy nhưng cô ấy không chống trả.

Cô ấy lại ch. ế. t lần nữa.

Lần này, cô ấy ch. ế. t trong căn hộ tôi mua cho Tề Lâm.

Tôi mua một con d.a.o và một chiếc máy xay thịt.

Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.

Tôi c.h.ặ.t x.á.c cô ấy thành nhiều mảnh, băm nhỏ thịt và ném cô ấy xuống cống.

Những xương, thịt và cơ bắp không thể nghiền nát được, tôi mang chúng đến nơi hoang dã.

Một ngọn lửa thiêu rụi chúng thành tro bụi để chúng bay theo gió.

9.

Tôi lái xe về phía Tây thành phố.

Tôi không biết mình muốn đi đâu và có thể đi đâu.

Nhưng tôi chẳng muốn nghĩ gì nữa, tôi chỉ muốn rời đi, tôi chỉ muốn rời đi thôi.

Chỉ cần có thể đi thật xa, đi đâu tôi cũng bằng lòng.

Trời đã tối, trên đường không có nhiều người và xe cộ. Tốc độ của tôi tăng vọt tôi cảm thấy như mình đang bay.

Cứ như thế lái xe đến trạm thu phí đường cao tốc ra khỏi thành phố.

Tôi dừng lại để trả phí và nhìn lên thì thấy Phương Thiến Văn đang ngồi trong trạm thu phí.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/mai-mai-la-bao-lau/chuong-4.html.]

Tôi tăng tốc phóng đi.

Nữ tài xế của chiếc xe đang tới cũng có khuôn mặt của Phương Thiến Văn.

Tôi lái xe đến chân núi ở ngoại ô và đi ngang qua một người phụ nữ đang mua hàng tạp hóa, cô ấy cũng có khuôn mặt của Phương Thiến Văn.

Tôi ném xe bỏ chạy, cô gái ở quầy lễ tân khi nhận phòng khách sạn cũng có khuôn mặt của Phương Thiến Văn.

Tôi ngất đi ngã xuống đất.

Người qua đường đến kiểm tra tôi cũng có khuôn mặt của Phương Thiến Văn.

Khuôn mặt cô ấy hướng về phía tôi, ép chặt tôi vào đó.

Tôi không thể cử động được nữa.

10.

Sau đó, tôi mơ mơ màng màng được đưa lên ô tô, xe từ từ lái về nhà riêng của tôi.

Tôi nằm xuống trên chiếc giường tân hôn đã chuẩn bị cùng Phương Thiến Văn khi xưa.

Nửa mê nửa tỉnh, tôi nghĩ đến xác mẹ nằm ở phòng ngủ bên kia.

Không, không chỉ như vậy, t.h.i t.h.ể của Tề Lâm và đứa con trai chưa chào đời của tôi đang nằm trong phòng tắm của căn hộ tôi mua.

Ba người tôi quan tâm nhất trên đời này đều đã chết.

Phương Thiến Văn cũng bị tôi nghiền nát thành từng mảnh và đốt thành tro.

Tôi thực sự cô đơn trên thế giới này.

Phương Thiến Văn sẽ trở lại sao?

Có lẽ lần này nó sẽ không xảy ra.

Những khuôn mặt của Phương Thiến Văn vừa rồi chắc chắn là ảo giác trong cơn hoảng loạn của tôi.

Tuy nhiên, dù cô ấy có quay lại lần nữa cũng không thành vấn đề.

Tôi chẳng còn gì để làm với phần đời còn lại của mình.

Chúng ta cứ như vậy từ từ chiến đấu đi. Điều đó có vẻ cũng tốt.

Nhưng tại sao? Tại sao Phương Thiến Văn dù thế nào cũng không thể chết?

Tôi không thể nghĩ ra.

Từ khi nào cô ấy trở thành một con quái vật không thể bị giết?

Tôi thực sự không thể nghĩ ra.

Tôi rơi vào trạng thái nửa mơ nửa tỉnh.

Lúc này, trong đầu tôi vang lên một giọng nam dịu dàng.

"Là anh, chính anh đã biến cô ấy thành một con quái vật không thể g.i.ế.c được."

"Từ ngày anh kết hôn, cô ấy đã trở thành một con quái vật không thể g.i.ế.c được."

Giọng nam ôn như nói nhẹ nhàng.

Vào lúc đó, ký ức đã mất từ lâu của tôi cuối cùng cũng sống lại.

Là do tôi.

Tất cả là do tôi.

 

Loading...