Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mắc nợ trăm triệu, ta phẫn nam trang trả nợ cho văn võ bá quan - Chương 578

Cập nhật lúc: 2024-08-10 16:33:49
Lượt xem: 36

Về sau bất kể là thống trị phương bắc hay là hải mậu phía nam, đều có thể liên kết với kinh thành qua con đường này.

Tin tức vừa ra, dân chúng tự nhiên kích động.

"Quả nhiên ngân hàng đúng là chuyện tốt, không chỉ có đóng thuyền, còn có sửa đường!"

"Trời ạ, từ Giao Châu đến Vân Châu, con đường này dài bao nhiêu? Phải tốn bao nhiêu tiền?"

"Nếu có thể thành công, từ nay về sau ra bắc vào nam sẽ rất tiện lợi!"...

Ngự thư phòng.

Vĩnh Minh Đế nhìn Dung Chiêu, nhíu mày,"Sớm như vậy đã muốn bắt đầu sửa đường, hơn nữa còn từ nam ra bắc, ngươi có biết con đường này rốt cuộc tốn bao nhiêu tiền không?"

Dung Chiêu gật đầu: "Thần biết."

Cô lộ ra nụ cười giảo hoạt: "Cho nên ngay từ đầu thần đã không chuẩn bị dựa vào ngân hàng để sửa đường."

Vĩnh Minh Đế nghỉ hoặc. ...

Năm Vĩnh Minh thứ hai mươi sáu, ngày mười sáu tháng tư.

Nhiệt độ của ngân hàng, sửa đường và đóng tàu còn chưa qua, trên chuyên mục tài chính và kinh tế lại có một tin tức mới.

Nghiệp vụ chính của ngân hàng Đại Nhạn là: gửi tiền và cho vay.

Dân chúng có thể gửi ngân lượng vào ngân hàng, dựa theo số lượng tiền gửi, cùng với thời gian gửi sẽ có lãi suất khác nhau.

Dân chúng cũng có thể vay tiền ngân hàng, dựa theo giá trị của vật thế chấp, có thể vay từ sáu mươi đến tám mươi phần trăm giá trị của vật thế chấp.

Nội dung hôm nay phức tạp hơn rất nhiều, dân chúng bắt đầu nghiên cứu.

"Có ý gì? Ta không hiểu lắm."

"Nghĩa là ngươi có thể vay tiền hoặc giữ tiền trong ngân hàng, vay tiền sẽ phải trả lãi cho ngân hàng, nhưng giữ tiền thì ngân hàng sẽ trả lãi cho ngươi."

"Giao tiền cho ngân hàng bảo quản, ngân hàng còn cho ta tiền?" "Trên báo viết như vậy, lãi suất cho vay không cao nhưng có chút phiền toái, còn phải thế chấp, hơn nữa còn không thể lấy toàn bộ giá của vật thế chấp."

"Vậy cũng tốt hơn so với hiệu cầm đồ, hiệu cầm đồ cũng ép giá, hơn nữa lúc đi chuộc lại còn tổn thất không ít, tính ra so với ngân hàng đắt hơn nhiều!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/mac-no-tram-trieu-ta-phan-nam-trang-tra-no-cho-van-vo-ba-quan/chuong-578.html.]

"Vậy lỡ như ta vay tiền từ ngân hàng, thế chấp đồ đạc, ngân hàng không trả lại cho ta thì sao?"

"Ngươi nhìn xem ngân hàng là của ai, là của triều đình, của Hoàng đế, của Dung Chiêu, quan lại có thể tham ô đồ của ngươi, nhưng Hoàng đế và Dung thế tử có thể sao?"...

Thời đại này, tiền của dân chúng chỉ có thể tự mình bảo quản.

Càng không có cái gọi là tiền sinh tiền, mười năm trước là bao nhiêu tiền, chỉ cần bất động, mười năm sau vẫn là bấy nhiêu tiền.

Còn phải đề phòng trộm cắp và không cẩn thận làm rơi tiền.

Muốn gửi tiền vào tiền trang, nhưng tiền lại ít, tiền trang không chịu nhận, phí bảo quản còn rất đắt.

Trong tiếng nghị luận, một chiếc xe ngựa rời đi.

Dung Chiêu buông rèm, cười khẽ: "Đúng vậy, chỉ cần ta còn sống, ta sẽ không quyt các ngươi."...

Năm Vĩnh Minh thứ hai mươi sáu, ngày mười tám tháng tư.

Nhật báo kỳ này không chỉ có chuyên mục tài chính kinh tế đưa tin ngân hàng Đại Nhạn, trang đầu cũng là chuyện ngân hàng...

Ngân hàng Đại Nhạn có một giám đốc ngân hàng và hai phó giám đốc.

Giám đốc ngân hàng là quan thất phẩm, phó giám đốc ngân hàng cũng là quan thất phẩm, trực thuộc Hộ bộ, do Hộ bộ khảo hạch tuyển chọn.

Dân chúng cả kinh.

"Giám đốc ngân hàng là quan?"

"Cũng đúng, ngân hàng quan trọng như vậy, Hoàng thượng cùng triều đình hao hết tâm tư, đương nhiên phải là quan rồi."...

Giám đốc ngân hàng là một chức quan, không thể nghỉ ngờ đã tăng thêm độ tin cậy và coi trọng của triều đình với ngân hàng Đại Nhạn.

Cũng càng làm cho dân chúng yên tâm.

Trong lúc dân chúng hưng phấn nghị luận, đã có một nhóm người được tuyển vào Hộ bộ, tiến hành khảo hạch. Trong bọn họ, có người xuất thân trong sạch, có thương nhân làm việc tác phong chính trực, cũng có người của thế gia.

Đây là một bài kiểm tra thăng chức.

Hình thức này Dung Chiêu đã dùng qua khi chọn biên tập viên của tòa soạn báo, đây là lần thứ hai sử dụng.

Loading...