Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ma Quân nghe thấy ta muốn công lược hắn - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-09-12 23:48:33
Lượt xem: 11

Đế Giang đi rồi.

 

Đế Giang lại đi rồi.

 

Đế Giang nói nàng không xứng xong liền đi, sau đó cũng không quay trở lại nữa không chỉ có như thế, thanh âm tấu nhạc ở cung điện trên cao cũng không còn nữa, toàn bộ Đê Vân Phong đều lộ ra một loại yên lặng trước khi nổi phong ba bão táp.

 

Ngay khi hắn vừa rời đi, Nhạc Quy trút bỏ được hết thảy kinh hoảng trong lòng mà chìm vào giấc ngủ, vì bị mất ngủ mấy ngày nên nàng ngủ thẳng một ngày một đêm, chờ đến lúc tỉnh dậy, nàng phát hiện Đế Giang không có xuất hiện thêm lần nào nữa, mới dần dần rơi vào trầm tư mà cảm thấy lo lắng.

 

Mây đen gặp trăng sáng

[Hắn có ý gì đây? Như thế nào lại đột nhiên không tới nữa?]

 

Tuy rằng cũng không dể ý tới sống c.h.ế.t của lão bản, nàng cũng hy vọng rằng tốt nhất hắn Vĩnh viễn sẽ không quay lại, nhưng cũng không phải Nhạc Quy không cảm thấy lo lắng… Lo vạn nhất hắn sau khi biến mất, liền ở một góc mà phát giận, ngày nào đó trở về liền trực tiếp đem chính mình xử lý thì làm sao bây giờ?

 

Bởi vì quá lo lắng, nên vài ngày liên tiếp nàng nuốt không trôi, nhưng một khi cảm xúc bị kìm nén đến một độ nhất định, Nhạc Quy bắt đầu suy tính, không chỉ cảm giác khẩn trương cũng không có, thậm chí nàng còn đi một chuyến đến cung điện của Đế Giang. Mưu đồ trước tiên tìm vô lượng độ, kết quả không cẩn thận mà đụng phải cấm chế, thiếu chút nữa bị c.h.é.m làm hai đoạn, cho nên nàng liền thành thành thật thật mà sống.

 

“Ta nghe ngóng được, ở tiên giới có đại năng bế quan một vạn năm xuất quan, sau khi xuất quan hắn liền đánh tới Vô Ưu cung. Ngươi cũng biết tính tình Tôn thượng, gặp phải sự tình này hắn làm sao lùi một bước, cho nên hắn hẳn là trực tiếp ứng chiến.”

 

Nhạc Quy cùng Quất Tử một người một linh trên tay cằm một quả táo ăn đến phồng mang trợn mắt, tiểu cung nữ đứng bên cạnh ríu rít nói chuyện nửa ngày, khi vừa quay đầu sang nhìn Quất Tử, thì đúng lúc thấy nó ăn hết quả táo của mình, liền há mồm cắn một ngụm vào tay Nhạc Quy

 

“A a a a a … Ngươi nhổ ra cho ta!” Nhạc Quy phát cuồng, liều mạng gỡ miệng nó khỏi tay mình, “Đây là tay của ta, là tay của con người!”

 

“Ngươi có nghiêm túc nghe ta nói chuyện hay không?” Tiểu cô nương bất đắc dĩ hỏi Nhạc Quy.

 

Nhạc Quy một bên bẻ miệng Quất Tử, một bên đáp lời như lấy lệ: “Đừng nóng vội Yêu Yêu, chờ ta xử lý xong súc sinh này liền cùng ngươi nói chuyện.”

 

Yêu Yêu là tên của tiểu cô nương này, nam tử trung niên ở trong tổ bốn người đưa trái cây, từ ngày uống nước trong hồ liền không thấy xuất hiện nữa, đổi thành nàng cùng ba người khác cùng nhau đưa. Tính tình nàng vui vẻ hoà thuận, tuổi tác lại xấp xỉ Nhạc Quy, thường xuyên qua lại như vậy liền có chút quen biết, ngày thường không có việc gì liền tìm tới Nhạc Quy tâm sự, là bằng hữu thứ hai của Nhạc Quy ở Đê Vân Phong.

 

Không! Hiện lại là bằng hữu đầu tiên, súc sinh đoạt táo của nàng không xứng làm bằng hữu! Nhạc Quy nhìn Quất Tử đem quả táo cuối cùng nuốt vào bụng, trong lúc nhất thời bi phẫn không thôi.

 

Yêu Yêu khụ một tiếng: “Đừng quá đau lòng, lần sau đưa trái cây, ta sẽ lấy thêm cho ngươi một quả táo.”

 

Nhạc Quy yên lặng nhắc nhở: “Ngươi lần trước cũng nói như vậy…”

 

“… MỖi ngày số lượng trái cây đưa tới đều có hạn, ta cũng không có biện pháp.” Lừa gạt thất bại, Yêu Yêu có điểm xấu hổ.

 

Nhạc Quy buông tiếng thở dài, dựa vào tảng đá ưu sầu mà nhìn trời: “Ta khi nào mới có thể thoải mái ăn trái cây a!”

 

“Trái cây có chỗ nào ngon? Người tu hành việc quan trọng nhất chính là vứt bỏ ham muốn.” Yêu Yêu móc Tích cốc Đan ra đưa cho nàng.

 

Nhạc Quy hâm mộ tiếp nhận: “Lại là quản sự phát cho các ngươi? Phúc lợi của các ngươi cũng quá tốt ấy chứ.”

 

Yêu Yêu vẻ mặt bình tĩnh đáp: “Đây tính là cái gì, ngươi linh căn toàn bộ không có một chút nên không thể luyện, nếu không ta sẽ cho ngươi một ít đan dược gia tăng tu vi.”

 

“Yêu Yêu, ngươi thật tốt quá!”

 

Nhạc Quy rất là cảm động, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Quất Tử một bộ dạng nhàn nhã nằm ngửa bụng vì mới vừa ăn no, theo bản năng cho nó một cái tát.

 

Quất Tử: “…….”

 

Tay vừa động xong, Nhạc Quy tiếp tục tỏ vẻ hôm mộ: “Công việc của các ngươi thật sự không nhận thêm người nữa sao?”

 

“Không nhận, mấy hôm trước chẳng phải ta đã hỏi cho ngươi rồi hay sao.” Yêu Yêu nhẹ giọng đáp, “Ngươi đừng nói sang chuyện khác, nghe được ta vừa nói cái gì không?”

 

“Nói cái gì?” Nhạc Quy theo bản năng hỏi một câu, đối diện với ánh mắt của nàng là ánh mắt không biết nói gì, một lát sau Nhạc Quy như bừng tỉnh: “A, Tôn thượng đi ra ngoài. Đánh nhau.”

 

Biết không có ai ở đây, nàng liền thả lỏng, cũng không truy vấn.

 

Yêu Yêu cảnh giác nhìn ngó xung quanh, lại lập tức hạ giọng quát: “Nghe nói đối thủ của Tôn thượng lần này là một đại năng của tiên giới, sinh ra liền có Ngũ Nhạc động càn khôn chi lực, ngay cả Tôn thượng của chúng ta, cũng không nhất định là đánh thắng hắn đâu.”

 

“Thật sự lợi hại như vậy sao? Như thế nào ta chưa từng nghe nói qua?” Nhạc Quy ở trong đầu một lần điểm lại các nhân vật lợi hại, cũng không hề tìm thấy nhân vật này.

 

Yêu Yêu đối với kiến thức nông cạ của nàng tỏ vẻ khinh thường, nói: “Đại năng tiên giới nhiều như lông trâu, có rất nhiều người dốc lòng tu luyện, ngươi chỉ là một phàm nhân, làm sao có thể biết được tất cả mọi người.”

 

Nhạc Quy nghĩ, tiểu thuyết cũng có giới hạn độ dài, không có khả năng cái gì cũng đều viết đến tỉ mỉ, tựa như Đế Giang yêu thích gánh hát như tuồng kia, chưa từng xuất hiện trong tiểu thuyết.

 

“Ngươi nói xem…” Yêu Yêu đột nhiên ưu sầu “Tôn thượng có xảy ra chuyện gì hay không?”

 

Vào buổi chiều tà, ma vân hội tụ trên mặt Yêu Yêu tạo thành ráng màu phiếm hồng, Nhạc Quy nhìn biểu tình trầm trọng của nàng, trong lòng lộp bộp một chút: “Ngươi sẽ không thích Tôn thượng đi?”

 

Yêu Yêu sửng sốt, sau đó lấy lại tinh thần có chút xấu hổ mà khẽ cười.

 

“Yêu Yêu, ngươi tỉnh lại đi!” Nhạc Quy giữ chặt khuôn mặt của nàng, “Ngươi còn nhớ rõ những người thích hắn sẽ có kết cục gì không?”

 

Từ khi tới Đê Vân Phong, bị oán quỷ doạ một hồi, nàng liền không rời khỏi hồ nước quá xa, Yêu Yêu vẫn là người duy nhất nàng quen biết được ở Đê Vân Phong, lại nói cho nàng biết được rất nhiều tin tức…..

 

Tỷ như buổi tối đầu tiên Đế Giang tới bên hồ ngủ lại, sở dĩ tâm tình không tốt bởi vì có nữ nhân mưu toan câu dẫn hắn, làm hắn mất hết hứng thú tu luyện. Lại tỷ như nam tử trung niên không phải không muốn tiếp tục công việc đưa trái cây, mà là bởi vì sau khi uống nước ở trong hồ, toàn thân liền thối rữa chảy m.á.u mà chết, nghĩ đến cũng tới không được.

 

…….. Nhắc tới chuyện này, Nhạc Quy không nhịn được mà mắng Đế Giang là đồ đáng chết, nam tử trung niên kia thoạt nhìn có chút năng lực, cũng bởi vì uống nước hồ mà trực tiếp c.h.ế.t mất. Thế mà hắn còn ép buộc một phàm nhân như nàng uống.

 

“Này này!” Yêu Yêu lắc lắc vai nàng, gọi nàng đang thần chí đi xa lại.

 

Nhạc Quy hoàn hồn, tiếp tục khóc tang: “Yêu Yêu ngươi thanh tỉnh một chút!”

 

“… Cảm ơn, ta rất tỉnh táo.” Yêu Yêu đẩy tay nàng ra, “Ta là kính ngưỡng Tôn thượng, nhưng lại không hề có chút tâm tư tối với người, ngươi không cần nói bừa.”

 

“Thật sự?” Nhạc Quy hoài nghi.

 

Yêu Yêu gật dầu: “Thật sự.”

 

Nhạc Quy thở ra một hơi: “Không có tâm tư này thì tốt.”

 

“Ngươi khẩn trương như vậy làm gì?” Yêu Yêu trêu đùa nói: “Sợ ta cũng thích Tôn thượng, sẽ chạy tới tranh củng cùng ngươi sao?”

 

Xét thấy Đế Giang không được bình thường mà ngày ngày màn trời chiếu đất ở trên bãi cỏ, hiện tại ở Đê Vân Phong cũng có một người cam chịu.

 

Nhạc Quy ý đồ giải thích, nhưng nàng phát hiện có giải thích cũng vô dụng đơn giản liền cam chịu, chỉ là hiện tại nghe thấy Yêu Yêu nói như vậy,vẫn là có điểm kinh ngạc: “Ngươi như thế nào lại nghĩ như vậy? Chúng ta không phải bằng hữu sao!”

 

Yêu Yêu bị thái độ thản nhiên của nàng làm cho sửng sốt, trong lúc nhát thời cũng có chút ngượng ngùng: “Ta chỉ đùa một chút thôi, ngươi đừng nghĩ là thật.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ma-quan-nghe-thay-ta-muon-cong-luoc-han/chuong-10.html.]

 

Hai tiểu cô nương lại trò chuyện thêm chốc lát, Yêu Yêu thấy mặt trời sắp lặn, liền đứng lên tạm biệt, NHạc Quy lười biếng bò dậy tiễn nàng.

 

“Không cần, ngươi nghỉ ngơi đi.” Yêu Yêu dứt lời hóa tới cái gì “Hôm nay đã đưa trái cây rồi, ngươi ăn một viên tích cốc đan đi,đỡ cho bạn đem lại đói.”

 

“Không có việc gì, khi nào đói ta sẽ ăn.” Nhạc Quy không để bụng nói.

 

Yêu Yêu liếc xéo nàng một cái: “Vẫn là ăn đi, ngươi đã quên đan được của ta là cấp tháp, nếu để lâu sẽ không còn hiệu lực.”

 

Nhạc Quy liền cắn một viên dược.

 

“Ta đi đây, ngày mai sẽ nghĩ cách lấy thêm một quả táo cho ngươi.”, Yêu Yêu nói, nhìn vòng eo mảnh khảnh của nàng nói: “Nếu có đồ ăn khác, ta cũng sẽ cho ngươi, ngươi hiện tại quá gầy, Tôn thượng trở về thấy được, khẳng định sẽ trách tội chúng ta.”

 

“… Các ngươi cảm thấy Tôn thượng sẽ trách phạt, tại sao không đưa thêm cơm cho một người ăn, mà mỗi ngày chỉ đưa có bấy nhiêu trái cây?” Nhạc Quy không mắc lừa, hỏi lại.

 

Yêu Yêu bị vạch trần, cười hì hì vẫy tay rời đi.

 

Nàng vừa đi, bên hồ cũng chỉ còn lại Nhạc Quy cùng Quất Tử, Quất Tử hôm nay ăn nhiều hơn mọi hôm nửa quả táo, cảm thấy mỹ mãn mà nằm vật ra cỏ ngủ. Nhạc Quy có chút nhàm chán, dần dần lại nghĩ đến việc Đế Giang ra ngoài đánh nhau.

 

[… Thực sự trong tiểu thuyết không viết ra loại nhân vật lợi hại này?]

 

Nhạc Quy không nghĩ ra, quyết định vẫn là không nghĩ nữa, trước khi Đế Giang trở về liền hảo hảo hưởng thụ cảm giác lão bản đi công tác mà nhàn nhã sống.

 

Chỉ là nàng cũng không nghĩ tới những ngày nhàn nhã sẽ kết thúc sớm như vậy.

 

Hai canh giờ sau, nàng đột nhiên từ trong giấc ngủ mà bừng tỉnh,khoảnh khắc mở mắt ra, liền đối diện với một đôi mắt lãnh đạm, mà chủ nhân của đôi mắt này, đã vươn một bàn tay về phía nàng, thoạt nhìn tựa như muốn… bẻ gãy cổ nàng.

 

[Không phải là muốn bóp cổ ta đấy chứ?]

 

“Tôn Thượng, buổi tối hảo” nhạc Quy cố gắng duy trì khả năng bình tĩnh.

 

Đế Giang: “Tính cảnh giác không tồi.”

 

Lời còn chưa dứt liền trực tiếp bóp cổ nàng.

 

Nhạc Quy: “…….”

 

Nhạc Quy mới từ trong mở bừng tỉnh, đầu óc vẫn là có chút mụ mị, chờ hắn lấy tích cốc đan trong n.g.ự.c của nàng ra mới phản ứng lại, vừa lăn vừa bò mà cách xa hắn.

 

Đế Giang quét nàng một cái,nói: “Lăn tới đây.”

 

[…… Đầu là ta không có bệnh, lăn qua đó ngươi bóp cổ ta thì phải làm sao bây giờ?]

 

Nhạc Quy tính toán đấu tranh, kết quả Đế Giang vừa nhíu mày, nàng liền vứt bỏ hết mũ giáp xé Tết ra quần mà đi qua: “Hắc hắc, Tôn thượng, làm sao vậy?”

 

“Tích cốc đan từ đâu ra?” Hắn hỏi.

 

[Tối kị nhất của người làm công, là quan hệ với đồng nghiệp quá tốt.]

 

Nhạc Quy ho nhẹ: “Là, là tìm người tuỳ tiện xin…”

 

Nàng trả lời qua quýt, Đế Giang mặt mày nhạt nhẽo, ném tích cốc đan trở lại phía nàng, sau đó đột nhiên mà kéo nàng lại gần ôm thật chặt, Nhạc Quy ngẩn người, theo bản năng ngửa đầu nhìn hắn, không chờ nàng nhìn rõ, Đế Giang liền đem mặt vùi vào cổ nàng, dùng sức hít một hơi.

 

[Tiến, tiến triển nhanh như vậy sao? Ra cửa một chuyến liền cảm thấy thông suốt, trong nhà để một Mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành như vậy liền cảm thấy đáng tiếc?]

 

“A.” Đế Giang gợi lên khoé môi chóp mũi và môi trong lúc vô tình mắc cọ qua da thịt Nhạc Quy, mang đến cảm giác ấm nóng mà ẩm ướt.

 

Nhạc Quy khẩn trương đến cả người đông cứng, trong lúc nhất thời thở cũng không dám thở, sợ quấy rầy nhã hứng của Tôn thượng đại nhân.

 

Sau đó Đế Giang liền bất động.

 

[Như thế nào lại dừng lại rồi? Sự tình đã phát triển đến nước này, kế tiếp chẳng lẽ không nên xé nát y phục của ta, tách hai chân ta ra, một bàn tay đẩy lùi kháng cự của ta mà chen vào giữa hai đầu gối, sau đó âm thanh ái muội lập tức vang lên, làm cho thần chí ta điên loạn theo, ánh mắt thất thần, làm hắn hoàn toàn bái phục, cam bái hạ phong dưới váy của ta sao?]

 

[Vẫn là hắn tưởng chơi ở dây sẽ đủ kích thích, nhưng cảm thấy bộ dạng nằm yên bất động của ta quá không thú vị… Ta có nên gọi lên hai tiếng? Ai da như thế nào kêu “Tôn thượng không cần”, hay vẫn là “nô gia chịu không nổi”? Hahaha Thẹn quá, thẹn quá!]

 

Nam nhân vẫn luôn chôn mặt ở cổ nàng đột nhiên khẽ cười một tiếng, nhiệt khí nhả ra trên cổ nàng làm dựng lên một tầng lông tơ.

 

Nhạc Quy yên lặng nuốt nước miếng, đang muốn nói gì đó đánh vỡ thế cục bế tắc, Đế Giang đột nhiên uông nàng ra: “Trên người của ngươi rất thơm.”

 

[Mẹ nó, có ý tứ gì đây? Trực tiếp tiến vào chủ đề hiện tại đổi thành trước tán tỉnh đúng không? Đừng như vậy mà Tôn thượng, ngươi không thích hợp đi con đường này đâu, cầu ngươi trực tiếp tới, chà đạp ta, nhục nhã ta, làm ta biết ngươi thực sự lợi hại đi!]

 

Nhạc Quy vẻ mặt thẹn thùng,chịu thương chịu khó: “Đa tạ tôn thượng khích lệ.]

 

Sau đó liền không nói gì nữa.

 

Quất Tử vô tâm vô phế mà ngủ, thường thường phát ra tiếng khò khè, ở trong đêm tối yên tĩnh làm tăng thêm cảm giác ngột ngạt. Người làm công chịu không nổi tẻ ngắt liền xoa mặt mình, giả vờ mồ bộ dáng quan tâm lão bản mà hỏi: “Tôn thượng, nghe nói người ra ngoài lâu như vậy, là cùng người khác đánh nhau đi?”

 

Đế Giang không hỏi nàng nghe ai nói, nghe vậy chỉ liếc nàng một cái: “Ân.”

 

“Người chiến thắng không?” Nhạc Quy tò mò.

 

Đế Giang hỏi lại: “Ngươi cảm thấy sao?”

 

“Khẳng định là người sẽ thắng.” Nhạc Quy lập tức trả lời, “Trong tam giới, không ai không biết Tôn thượng sát phạt tứ phương, thần thông quảng đại, trăm trận trăm thắng, trong từ điển của người không bao giờ có từ “thua” này!”

 

Đế Giang sung sướng mà gợi lên khoé môi: “Ngươi thật ra cũng biết rõ nhỉ?”

 

“Cho nên là người thắng đi?” Nhạc Quy vẻ mặt lấy lòng.

 

Đế Giang: “Ân, thắng, thắng lớn”

 

Lời còn chưa dứt, hắn đột nhiên khụ ra một búng máu, trực tiếp ngã trên mặt đất bất tỉnh nhân sự.

 

Nhạc Quy: “…….”

 

[Ngươi! Mẹ nó! Cái này mà kêu thắng lớn hả.]

 

Loading...