Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

LY HÔN? ĐỪNG CÓ MƠ - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-08-12 10:31:18
Lượt xem: 89

Văn Hoài Từ tiếp tục nói: "Nhưng tôi còn muốn thêm vài người vào."

"Thêm ai?"

Ninh Hiên vẫn còn đang ngẩn ngơ, nghe thấy giọng nói bình thản của Văn Hoài Từ: "Mật Đào và tôi."

Ninh Hiên "?"

Từ An Tài "?"

À, cuối cùng họ cũng đã biết, mùi nguy hiểm này từ đâu rồi.

Trong lúc họ đang ngỡ ngàng, Văn Hoài Từ liếc nhìn khách sạn ngoài cửa sổ, ánh đèn phòng suite tầng trên cao đã tắt.

Quả là một cô bé hư, Mật Đào đã ngủ rồi sao?

Thật là, cái đồ vô lương tâm.

Vừa rồi vì tức giận mà ký tên có lẽ là quá bồng bột, thật ra hắn cần phải vô đạo đức hơn mới đúng.

Văn Hoài Từ khẽ cười nhếch môi, giọng nói lạnh đi vài phần, "À quên, còn cả cô vợ trong ổ cứng của cậu nữa."

Ninh Hoài cầu xin: "…Làm ơn, làm người chút đi!"

Nói xong, anh ta dứt khoát cúp máy, không muốn nói thêm một từ nào với kẻ vô đạo đức này.

Văn Hoài Từ khẽ nhếch miệng, rồi dặn dò Từ An Tài: "Cậu kêu người lấy bản ghi hình của khách sạn tối qua cho tôi."

Từ An Tài "…Vâng."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ly-hon-dung-co-mo/chuong-5.html.]

Mặc cho Từ An Tài có biểu cảm gì, sau khi dặn dò xong, Văn Hoài Từ lại ngả người lên ghế nhắm mắt.

(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)

Một đêm không ngủ, thái dương đau nhức, nhưng cũng không bằng nỗi bực bội trong lòng lúc này. Nhà họ Văn không đơn giản như người ngoài tưởng, để giải quyết những rắc rối âm thầm, để không ai có thể làm tổn thương cô, trong suốt những năm qua kể từ khi anh tiếp quản nhà họ Văn, anh đã phải rất bận rộn.

Ban đầu anh nghĩ sẽ xử lý xong việc của nhà họ Văn, rồi mới giải quyết vấn đề của cô, cũng coi như là cho cô thời gian bình tĩnh lại. Nhưng cô nhóc này lại không muốn đợi anh, nếu đã như vậy, thì đừng trách anh không biết xấu hổ.

2.2

 

Trong phòng khách sạn, Mật Đào không bật đèn nhưng cũng không ngủ, luôn cảm thấy vào lúc này, bóng tối dường như hợp với tâm trạng của cô hơn. 

Cô ngồi khoanh chân trên giường, cầm điện thoại bực bội tâm sự: "Cậu nói xem, anh ta nói vậy có ý gì, cái gì mà khi vẫn còn là hoa đào? Chẳng lẽ từ khi mình mới sinh ra anh ta đã thích rồi sao, anh ta là biến thái à?" 

 

Mặc dù đã có câu trả lời từ lâu, nhưng khi nghe chính miệng Văn Hoài Từ nói ra, trong lòng cô vẫn cảm thấy khó chịu. Người đã ngủ với anh ta là cô chứ không phải vị thanh mai trúc mã kia, cái đồ đàn ông khốn nạn, cô đúng là chịu thiệt thòi mà! 

Đầu dây bên kia là cô bạn thân của Mật Đào, Tạ Hỉ Hoan giọng nói vẫn còn ngái ngủ: "Không phải chứ? Cậu phá giấc mộng của người khác vào sáng sớm chỉ để khoe khoang tình cảm, muốn cho mình biết rằng Văn lão đại nhà cậu, thích cậu nhiều thế nào sao? Sao cậu có thể tàn nhẫn, với một con cẩu độc thân là mình như thế? Mật Đào cậu có còn là người không?"

"Không phải thế..." Mật Đào khẽ giọng: "Thực ra mình muốn nói với cậu là, anh ta đã ký đơn ly hôn."

Nói rồi, cô nhìn tờ đơn ly hôn trên đùi, im lặng một lúc: "Chúng mình đã ly hôn rồi."

Chỉ chờ lấy giấy chứng nhận ly hôn nữa là cuộc hôn nhân này hoàn toàn chấm dứt. Đầu dây bên kia im lặng vài giây, Mật Đào đưa điện thoại ra xa hơn một chút, và quả nhiên, ngay sau đó trong điện thoại vang lên tiếng hét lớn.

 "A a a a a a a, Mật Đào, cậu bị điên rồi sao, cậu thật sự bắt anh ta ký giấy rồi à?" Tạ Hỉ Hoan hoảng loạn như thể chính cô ấy mới là người ly hôn.

"Văn Hoài Từ là nam nhân cực phẩm như vậy, anh ta biến thái tới mức thích cậu từ khi cậu mới sinh ra, thế mà cậu lại..." Cô ấy dừng lại rồi nói tiếp: "Thật sự dám ly hôn với anh ấy, cậu bị ngốc hay bị chiếm đoạt tâm trí rồi hả?"

Bị một kẻ biến thái thích chẳng lẽ là điều đáng để tự hào sao?

Loading...