Chạm để tắt
Chạm để tắt

Lưu đày thần y mang theo không gian chạy nạn - Chương 487

Cập nhật lúc: 2024-08-27 14:33:31
Lượt xem: 127

Quan sai lớn tiếng nói: “Huyện lệnh đại nhân đã nói rồi, nếu người nhà Thôi gia hoặc người nhà của các ngươi không muốn tiếp tục sống chung nữa, thì nam nhân có thể trực tiếp từ thê, nữ nhân có thể yêu cầu hòa giải*.”

*ly hôn

Quan sai vừa nói xong chưa được bao lâu, có ba nữ tử chạy ra từ trong nhà Thôi gia.

Ba người quỳ xuống trước mặt quan sai: "Quan gia, chúng tôi đều mong hòa giải."

Nói xong, cả ba đều không quên trừng mắt nhìn về phía người nhà Thôi ở phía sau.

Hách Tri Nhiễm nhìn ba nữ tử đánh giá một chút. Không cần nói đến những thứ khác, chỉ cần nhìn chiếc váy đầy các mảnh chắp vá kia, cũng đủ để nói lên việc bọn họ có vẻ không phù hợp với Thôi gia.

Điều này cho thấy bọn họ đã gặp khó khăn thế nào khi gả vào Thôi gia.

Đúng như Hách Tri Nhiễm đang suy nghĩ, có mấy người cũng chạy về phía Triệu gia và Chu gia.

Nhiều người đã tìm thấy cô nương của nhà mình, ôm chặt lấy các nàng và khóc lóc thảm thiết.

"Nhị Ni à, đều là do phụ mẫu hèn nhát, khiến ngươi phải chịu ủy khuất ở Thôi gia hơn hai năm qua. Bây giờ thì tốt rồi, Huyện lệnh đại nhân cho phép các ngươi hòa giải, hôm nay chúng ta sẽ giải quyết chuyện này cho xong."

"Xảo Hạnh à, đám xúc sinh nhà Thôi gia kia muốn thao túng, sai khiến ngươi. Hôm nay chúng ta sẽ ly hôn với bọn chúng."

"Tốt rồi, khuê nữ nhà ta cuối cùng cũng không cần phải chịu khổ ở Thôi gia nữa rồi. Con yên tâm đi, chờ con trở về, phụ mẫu và huynh đệ đều sẽ chiếu cố đến con."

Trong lúc mấy người đang ôm nữ nhi mình khóc lóc thảm thiết, thì trong đám đông người nhà Triệu gia và Chu gia cũng vang lên tiếng gào thét thảm thiết và la lối om sòm của một số nữ tử. Một vài nam nhân cao lớn, cường tráng kéo theo một số nữ tử trông có vẻ vô nhân tính đến trước mặt quan sai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/luu-day-than-y-mang-theo-khong-gian-chay-nan/chuong-487.html.]

Những nam nhân đó thuận tay ném những nữ nhân kia xuống mặt đất.

"Quan gia, chúng ta cũng muốn từ thê, cho dù đời này không lấy được thê tử, cũng không muốn lấy nữ tử nhà Thôi gia."

"Đúng, chúng ta có c.h.ế.t cũng không cần đến nữ tử nhà Thôi gia."

Nhìn thấy giọng điệu kiên quyết của mấy hán tử này, mấy nữ tử nhà Thôi gia cũng ngừng khóc lóc.

Một phụ nhân trẻ mập mạp đứng dậy đi tới trước mặt một hán tử nhà Triệu gia, giơ tay lên định kéo lấy cánh tay của hắn ta.

"Triệu Ngọc Sơn, ta đồng ý gả cho ngươi đã là diễm phúc của ngươi rồi, đừng có không biết vô sỉ như vậy."

Triệu Ngọc Sơn đột nhiên lùi lại, không thể nuốt trôi cơn tức giận như trước nữa.

"Loại diễm phúc này, Triệu Ngọc Sơn ta không cần, ngươi nên cút về Thôi gia của ngươi đi!"

Thôi thị không chịu khuất phục, tiếp tục tiến về phía trước, định xé xác Triệu Ngọc Sơn ra.

"Đừng quên, ta đã sinh cho ngươi hai nhi tử."

Triệu Ngọc Sơn cười lạnh: "Sinh cho ta hai nhi tử thì sao, không phải chúng điều theo họ của ngươi sao?"

Những nữ tử nhà Thôi gia bị kéo ra ngoài cũng tìm cách lôi kéo trượng phu của mình. Hành vi của bọn họ có thể cho thấy được bọn họ đã thường xuyên sử dụng chiêu trò la lối khóc lóc, ăn vạ này rồi.

Quan sai nhìn thấy hiện trường trở nên hỗn loạn, liền hét lớn, xung quanh mới trở nên yên tính hơn một chút.

Khó khăn lắm mới có người chống lưng, hai vị tộc trưởng Triệu gia và Chu gia sợ mọi chuyện sẽ thay đổi, nên lập tức ra lệnh cho người về lấy giấy bút. Đồng thời ở trước mặt tất cả mọi người, viết đơn ly hôn cho mấy thị nữ Thôi gia và còn nhanh chóng xóa tên của bọn họ ra khỏi gia phả nhà mình ngay lập tức.

Loading...