LƯỠNG VONG SINH - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-07-07 22:40:24
Lượt xem: 855

Trời sắp tối, ta kéo An Lan lại hỏi nhỏ:

 

“Cái ôn thần này có phải bị kích thích gì không? Hắn có phải đang đợi ta lơ là, rồi bất ngờ ra tay gi//ết ta không?”

 

“Nô tỳ không biết.”

 

“Ngươi đi hỏi hắn bao giờ đi?”

 

An Lan lùi lại một bước, vội vàng lắc đầu. Ta đẩy thân mình nàng, An Lan nhất quyết không tiến lên, ta nhỏ giọng hăm dọa: “Ngươi không đi ta sẽ trừ lương của ngươi.”

 

“Cứ trừ đi.”

 

“Ngươi cái đồ nha đầu ch///ết tiệt!”

 

Không ngờ An Lan đáp lại thoải mái như vậy, khiến ta rất mất mặt, ta không cẩn thận nói lớn tiếng, truyền vào tai Tiêu Nguyệt Trạch.

 

“Chuẩn bị nước, ta muốn tắm.”

 

Ta và An Lan đồng thời mở to mắt, lời này có nghĩa là sẽ nghỉ tại Trường Định Điện, An Lan vui vẻ ra ngoài chuẩn bị, để lại ta với khuôn mặt đau khổ.

 

Không muốn đâu!!!

 

Ta nghĩ mọi cách đuổi Tiêu Nguyệt Trạch đi, vắt óc tìm cách, cùng hắn ngủ chẳng thà gi//ết ta đi.

 

“Điện hạ, không đi thăm Hoàng Lương Viện sao? Hôm nay bị đánh đến rách miệng rồi.”

 

“Ừ.”

 

Ừ?!! Cái kẻ vô tình này, trước đây còn ngủ cùng nàng nghe khúc hát, hôm nay mỹ nhân bị thương lại chỉ ừ một tiếng??? 

 

Đúng là kẻ vô tình rồi!

 

“Đoạn Lương Viện cũng vậy, mặt bị cào đau lòng, nếu điện hạ đi thăm chắc họ sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.”

 

Tiêu Nguyệt Trạch lật một trang sách, không ngẩng đầu. “Mẫu hậu phạt họ cấm túc, ta đi thăm chẳng phải là trái lệnh mẫu hậu sao?”

 

Ta ngậm miệng, nghĩ mãi mới vì sự an toàn của ta, lại đề nghị: “Đỗ Thừa Huy hôm nay còn nói nhớ điện hạ, điện hạ không đi Nguyệt Ảnh Hiên thăm nàng sao?”

 

“Đỗ Thừa Huy thật sự nói vậy?”

 

Tiêu Nguyệt Trạch dựa vào gối mềm, tay trái đặt trên bàn nhỏ lộ ra chuỗi vòng ngọc bích, trên đùi đặt cuốn sách cổ, tay phải lật trang, hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt xét nét tìm kiếm trên mặt ta.

 

Dưới cái nhìn của hắn, ta cứng đầu gật đầu, đáp lại ta là tiếng gõ nhịp của Tiêu Nguyệt Trạch, ngón tay phải của hắn gõ đều lên trang sách. Tiêu Nguyệt Trạch không thu lại ánh mắt nhìn ta, ánh mắt dần dần hiện ra những làn sóng ngầm khác lạ, càng nhìn càng đậm.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/luong-vong-sinh/chuong-6.html.]

Ta không chịu nổi ánh mắt của hắn, cúi đầu né tránh, mới có thể thở phào.

 

“Đỗ Thừa Huy không bao giờ nói những lời như vậy.”

 

“Để ta đoán xem, ngươi sẽ nói gì nữa?” Tiếng gõ trang sách vang lên trong đầu không ngừng, bị người nhìn thấu tâm tư cảm giác rất mất mặt. “Ngươi sẽ nói, Đậu Phụng Nghi nhớ ta, muốn ta đi thăm Đậu Phụng Nghi.”

 

“Ta nói đúng không? Thái tử phi.”

 

Cái áp lực ch///ết tiệt này.

 

Tiêu Nguyệt Trạch từ giường La Hán đứng dậy, từng bước từng bước tiến tới, hắn tiến một bước ta lùi một bước.

 

“Đậu Phụng Nghi mới mười hai tuổi, Thái tử phi đã gấp gáp đưa nàng lên giường ta?”

 

“Đỗ Thừa Huy từ trước đến giờ lòng không hướng về ta, Thái tử phi chắc chắn hiểu rõ điều này hơn ai hết.”

 

“Thái tử phi gấp gáp đuổi ta đi, vì cái gì?”

 

Tiêu Nguyệt Trạch càng lúc càng tiến tới gần, ta lùi mãi đến hết đường, bị ép vào góc tủ quần áo, muốn thoát ra từ khe hở lại bị cánh tay hắn chặn lại trong vòng vây. Hơi thở ấm áp và đôi tay giam cầm làm ta run sợ, Tiêu Nguyệt Trạch nói mỗi câu, tim ta lại rung lên một lần, hóa ra Đông Cung này hay hoàng cung này không có bức tường nào không thấu gió.

 

“Vì La Hầu?”

 

“Vì hắn mà giữ thân như ngọc, thủ tiết suốt đời.”

 

Trâm bạc trên tóc bị hắn rút xuống, tóc dài xõa vài lọn rơi trên vai. Hoa văn trên trâm bạc có chút cổ kính, thanh nhã, không hài hòa với trang sức bạc khác trên đầu.

 

“Ta không hỏi không có nghĩa là ta không biết, Cố Thiều Âm, ngươi nghĩ trò lừa gạt này có thể lừa được ai?”

 

Trâm bạc bị ném xuống đất, phát ra tiếng vang, Tiêu Nguyệt Trạch không thấy ta đáp lại, không vội đối chất với ta. Hắn nắm lấy cằm ta, buộc ta đối diện ánh mắt hắn, ánh mắt đó như dòng nước ngầm sâu thẳm, muốn nuốt chửng ta.

 

“Ngươi phải nhớ thân phận của ngươi, ngươi là Thái tử phi của ta, là thê tử của ta, là nữ nhân của ta. Ngươi sống là người của ta, ch///ết là ma của ta, cả đời này đều là vậy.”

 

“Trường Định Điện này ta muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, không phải ngươi ra lệnh ta, mà là ta ra lệnh ngươi.”

 

Trong các hoàng tử, chỉ có Tiêu Nguyệt Trạch giống nhất với Hoàng đế, giống như con diều hâu, thích m.á.u và gi//ết chóc.

 

Đó là câu mà cha ta thường nói.

 

Người bị Tiêu gia để mắt đến trừ phi ch///ết, nếu không cả đời cũng không thoát khỏi.

 

Là mệnh số hay là nghiệt duyên, đều do Quốc sư bói toán.

 

Đích nữ của Cố thị mang mệnh hoàng hậu.

 

 

Bình luận

11 bình luận

  • Bộ này đọc buồn quá,thương xót cho phận phụ nữ thời phong kiến sống như quân cờ bị sắp đặt sẵn số phận,có vùng vẫy có gắng cũng không thể thoát khỏi số phận.

    Ny 2 tuần trước · Trả lời

  • bộ này hay thật sự luôn, đọc mà khóc sướt mướt hmm có lẻ kiếp sau Cố Thiều Âm và La Hầu sẽ gặp lại nhau và hạnh phúc bên nhau, bọn họ sẽ được bù đắp cho những tổn thương ở kiếp này rất cảm ơn Hoài đã dịch bộ này ạ😭💖💖💖💖💖

    mát ci 2 tuần trước · Trả lời

  • ad ơi mấy chap cuối bị lỗi ruiii

    mát ci 2 tuần trước · Trả lời

  • troi oi đọc tới chương 11 thấy hay qua troi nma sợ se bây oi😭

    mát ci 2 tuần trước · Trả lời

  • ad ơi mấy chương cuối bị lỗi á

    Khánh Ngọc 2 tuần trước · Trả lời

Loading...