LƯỠNG VONG SINH - Chương 26

Cập nhật lúc: 2024-07-07 12:58:04
Lượt xem: 693

Hoàng Lương Viện cúi đầu cười khổ, cười xong nàng ngẩng đầu nhìn ta: "Vào cung sâu như biển, Thái tử phi quen sống nhàn nhã chắc quên mất hậu cung thực sự. Những trò này, ở hậu cung thật sự chỉ là trò đùa, trò của ta, các nữ nhân hậu cung còn chẳng để mắt."

 

"Thái tử sủng ái ngươi, cớ gì phải dùng thủ đoạn này."

 

"Tình yêu của Điện hạ quá mơ hồ, ta không nhìn rõ." Hoàng Lương Viện lạc thần, nhớ lại quá khứ, tâm tư bay xa. "Ta nhớ lần đầu gặp Điện hạ là đầu xuân, khi đó Thuần phi tổ chức tiệc đầy năm cho con gái, mẹ ta cũng được mời. Ta theo mẹ vào cung tình cờ gặp Điện hạ, liền động lòng. Ta mến mộ Điện hạ nhiều năm, vào Đông Cung cũng là ta tự nguyện, biết được được chọn ta vui mừng không ngủ được cả đêm."

 

"Vào Đông Cung mới biết, ta chỉ là một trong những người nữ nhân bên cạnh Điện hạ, sự sủng ái của Điện hạ không bao giờ dừng lại ở một người."

 

Hoàng Lương Viện thở dài, ánh mắt ngước lên, thần thái buồn bã. "Thái tử phi tốt quá, nếu Thái tử phi xấu đi một chút, thì tốt rồi."

 

Cuối cùng trong lòng Hoàng Lương Viện vẫn nghĩ đến Thái tử, nàng cầu ta nói giúp với Tiêu Nguyệt Trạch, để hắn đến gặp nàng một lần. Vì tình xưa nghĩa cũ, ta vẫn làm vậy.

 

Hoàng Lương Viện được gặp người nàng hằng mong nhớ, nàng muốn trước khi c.h.ế.t hỏi một câu, hỏi xem người trước mặt có từng động lòng với nàng.

 

Không có hồi đáp, Hoàng Lương Viện giọng run rẩy, tay nắm chặt song sắt không muốn từ bỏ.

 

"Điện hạ có từng động lòng với ta? Dù là nói dối cũng được."

 

"Chưa từng."

 

Đến cuối cùng hắn cũng không chịu nói dối nàng một câu. Nước mắt đong đầy, Hoàng Lương Viện cầu xin lần cuối, nàng nhìn người trước mặt lạnh lùng xa cách, cầu xin.

 

"Điện hạ có thể ôm ta, như ôm Thái tử phi, một lần thôi."

 

"Cầu xin ngài."

 

Xung quanh yên tĩnh, Hoàng Lương Viện cuối cùng chỉ nắm được vạt áo tuột khỏi tay.

 

Mùa xuân năm mới, Hoàng Lương Viện bị ban ba thước lụa trắng c.h.ế.t trong lao.

 

Cái c.h.ế.t của Hoàng Lương Viện khiến các tỷ muội trong Đông Cung trầm lắng, người hay đấu khẩu với nàng nhất là Đoạn Lương Viện đau lòng nhất, ôm cây tỳ bà mà Hoàng Lương Viện yêu quý khóc không thành tiếng.

 

"Trước đây ta thích đấu khẩu với nàng, luôn muốn áp đảo nàng, nhưng giờ nàng thực sự đi rồi, lại khiến ta đau lòng hối hận."

 

Cây đào trong Túy Hương Các nở hoa, không còn ai thưởng thức.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/luong-vong-sinh/chuong-26.html.]

 

Đông Cung thiếu một người vẫn như cũ, Đoạn Lương Viện buồn bã, Thái tử cũng không đến Túy Hương Các, ngoài điện Trường Định, Tiêu Nguyệt Trạch trong thời gian này đã đến Ấm Nguyệt Hiên.

 

Trở thành người của Tiêu Nguyệt Trạch, Đỗ Linh không có cảm giác gì. Như lời Đỗ Linh nói, vào Đông Cung cả đời này là người của Thái tử, đến c.h.ế.t cũng là ma của Thái tử, cần gì giả vờ thanh cao.

 

Đỗ Linh thấy phiền, Tiêu Nguyệt Trạch đến một lần, nàng phải uống thuốc tránh thai một lần. Mỗi lần đến mỗi lần uống, phiền đến phát cáu, nàng xin luôn thuốc tuyệt tử, uống xong yên ổn.

 

Ta sợ đến chết, hậu cung phi tần không con cái là chuyện đàm tiếu, Đỗ Linh còn nói ta chuyện bé xé ra to, nàng uống rượu lại bắt đầu nói năng lung tung.

 

"Con của ngươi là con của ta, sau này con cháu của ngươi là con cháu của ta. Có ngươi ở đây, ai dám đàm tiếu ta? Tỷ tỷ của ta là hoàng hậu, ai dám nói ta!"

Đỗ Linh làm theo ý mình, nghĩ gì làm đó, Tiêu Nguyệt Trạch không giận còn rất nuông chiều nàng.

 

Ta muốn Tiêu Nguyệt Trạch giáo dục Đỗ Linh, hắn thản nhiên.

 

"Đỗ Thừa Huy thích tự do, ta sao có thể cản trở nàng, nàng thích thì để nàng làm."

 

Được thôi, đúng là nuông chiều quá mức.

 

Mùa thu chưa qua, ta đã bắt đầu buồn nôn hàng ngày, thái y chẩn đoán là hỷ mạch, do có tiền sử giả mạo, mẹ chồng ta không tin, bà gọi toàn bộ thái y trong Thái Y viện đến chẩn mạch.

 

Ta thật sự mang thai.

 

Ta bàng hoàng, mẹ chồng thì hò reo, bà sờ bụng ta vẫn phẳng lì khen ngợi.

 

"Cuối cùng Thái tử phi hai mươi sáu tuổi của chúng ta cũng có thành tựu, mẫu hậu rất vui mừng."

 

Ngươi thấy đấy, lời của mẹ chồng ta, nói là lời khen ngợi thì thiếu chút, nói là lời mắng thì không phải.

 

Tiêu Nguyệt Trạch biết ta có thai còn đặc biệt từ chối công việc để ở bên ta, không biết là do hắn cũng thấy mình ba mươi tuổi cần có con hay thật sự vui mừng, nụ cười trong mắt hắn không giảm, ngay cả khi ngủ cũng phải sờ bụng ta.

 

Đậu Phụng Nghi vui mừng, mỗi ngày đều nhắc nhở khi đứa bé lớn lên sẽ mang đi thả diều. Đỗ Linh thấy phiền, đuổi theo đòi khâu miệng nàng lại, Đoạn Lương Viện như gà mẹ che chở, không để Đỗ Linh tiếp cận.

 

Mang thai dễ xúc động, ta bắt đầu nhớ mẹ cha khi mang thai ba tháng, ta thực sự chưa sẵn sàng làm mẹ, ta cũng không biết làm mẹ như thế nào.

 

Ta bắt đầu nhớ mẹ.

 

Bình luận

11 bình luận

  • Bộ này đọc buồn quá,thương xót cho phận phụ nữ thời phong kiến sống như quân cờ bị sắp đặt sẵn số phận,có vùng vẫy có gắng cũng không thể thoát khỏi số phận.

    Ny 2 tuần trước · Trả lời

  • bộ này hay thật sự luôn, đọc mà khóc sướt mướt hmm có lẻ kiếp sau Cố Thiều Âm và La Hầu sẽ gặp lại nhau và hạnh phúc bên nhau, bọn họ sẽ được bù đắp cho những tổn thương ở kiếp này rất cảm ơn Hoài đã dịch bộ này ạ😭💖💖💖💖💖

    mát ci 2 tuần trước · Trả lời

  • ad ơi mấy chap cuối bị lỗi ruiii

    mát ci 2 tuần trước · Trả lời

  • troi oi đọc tới chương 11 thấy hay qua troi nma sợ se bây oi😭

    mát ci 2 tuần trước · Trả lời

  • ad ơi mấy chương cuối bị lỗi á

    Khánh Ngọc 2 tuần trước · Trả lời

Loading...