LƯỠNG VONG SINH - Chương 16

Cập nhật lúc: 2024-07-07 12:08:40
Lượt xem: 530

Đoạn Lương Viện kéo ta, nửa người ta ngã vào lòng nàng: "Lâu rồi Thái tử phi không xem thiếp múa, ăn quả dương mai này, Thái tử phi về Hi Vân các với thiếp, thiếp sẽ múa khúc Kinh Hồng vũ tiếp cho người."

 

"Nghe thiếp hát đi."

 

"Xem thiếp múa đi."

 

Cứu với!

 

Ta phát tín hiệu cầu cứu, nhưng Đỗ Linh ngồi đối diện không thèm nhìn, nâng chén rượu lên chỉ để đút cho Đậu Phụng Nghi, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đậu Phụng Nghi đỏ bừng, mơ màng nghe theo lời dụ dỗ của Đỗ Linh mà uống từng ngụm.

 

"Ngưng Nhi ngoan, tập uống nhiều lên, khi ngươi lớn hơn sẽ đến uống rượu với Linh tỷ tỷ."

 

Sau khi sương muối qua, trời trở lạnh, trong cung cảm giác tiêu điều và hoang vắng, sáng thức dậy có thể thấy sương giá trên cửa sổ.

 

Ta và An Lan đi dạo trong vườn, tình cờ gặp một vài người trong cung dẫn hai người đi qua, ta nhìn theo bóng lưng họ hỏi An Lan.

 

"Họ là ai?"

 

An Lan đáp: "Là mẫu thân của Hoàng Lương Viên, hàng năm vào thời điểm này bà ấy luôn đến Đông Cung thăm nàng."

 

Bà ấy là Hoàng Nhược Oanh, nữ tử của Thái phó thiếu khanh tứ phẩm. Chị ruột của bà ấy là chính thất của em trai Huệ Phi, và bà ấy vào Đông Cung không thiếu sự ủng hộ của Huệ Phi.

 

Trong bốn người, Đoạn Lương Viện có gia thế tốt nhất, là con gái của Nội các học sĩ nhị phẩm, kế đến là Hoàng Lương Viên, Đỗ Thừa Huy, còn lại là Đậu Phụng Nghi do Thái hậu nương nương giới thiệu, nghe nói là người của mẫu tộc Thái hậu nương nương.

 

Các nàng vào Đông Cung chỉ chờ Thái tử kế vị, có thể xuất đầu lộ diện trong hậu cung. Nếu có con cái, được phong làm phi tần cũng là một vinh dự lớn, theo Thái tử đến khi lên ngôi, điều đó cũng được coi là một vinh dự.

 

Ta và An Lan trở về điện Trường Định, cung nhân bận rộn ra vào, nghe nói là Thái tử đã trở về.

 

Tháng trước hoàng đế cử Thái tử đi hạ tỉnh vi hành, hôm qua vào cung hồi bẩm công việc quá muộn, liền lưu lại trong cung ngủ một đêm.

 

Hoàng đế thương hắn mệt mỏi, miễn cho hắn buổi chầu sáng, dùng bữa sáng cùng hoàng hậu xong thì Tiêu Nguyệt Trạch trở về Đông Cung.

 

Ta về điện, Tiêu Nguyệt Trạch đã ngủ, trên bàn đặt nhiều đồ vật, ta lật xem vài thứ, không ngoài vài tấm lụa, ít bánh ngọt, không có gì mới mẻ.

 

Tiêu Nguyệt Trạch tỉnh dậy khi trời đã tối, việc đi lại vất vả khiến hắn mệt mỏi, ngủ dậy mới thấy cơ thể nhẹ nhõm hơn.

 

Ta ngồi bên giường giải Cửu liên hoàn, Tiêu Nguyệt Trạch ngồi dậy dựa vào thành giường, xoa thái dương đau nhức hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/luong-vong-sinh/chuong-16.html.]

 

"Bây giờ là giờ nào rồi?"

 

"Đã là giờ Tuất."

 

"Sao không gọi cô dậy?"

 

"Ta thấy người quá mệt nên không gọi, sao thế?"

 

"Không có gì, cô hỏi vậy thôi."

 

Tiêu Nguyệt Trạch qua cơn đau đầu sau giấc ngủ, hắn gọi cung nhân mang trà, làm dịu cơn khó chịu ở cổ họng. Tiêu Nguyệt Trạch nhìn ta giải Cửu liên hoàn, lặp đi lặp lại, hắn nhìn một lúc rồi xốc chăn chuẩn bị xuống giường hoạt động, chỉ nghe sau lưng tiếng loảng xoảng, thì ra là Cửu liên hoàn bị ném lên gối.

 

Chỗ đó chính là gối Tiêu Nguyệt Trạch vừa nằm.

 

Tiêu Nguyệt Trạch: "?"

 

Ta tức giận dậm chân: "Giải mãi, giải cả đêm cũng không ra được!"

 

Tiêu Nguyệt Trạch liếc nhìn, để lại một chữ.

 

"Ngốc."

 

Bên ngoài bắt đầu mưa nhỏ, không khí ban đêm càng lạnh, ta nằm dài trên giường la hán ngắm mưa, đèn lồng dưới hành lang chiếu sáng lờ mờ.

 

Trong bóng đêm ta nhận ra Tiêu Nguyệt Trạch, hắn đang đi qua hành lang, khi đi qua cửa sổ chỗ ta nằm, hắn đưa tay gõ nhẹ.

 

Cửa điện kêu kẽo kẹt mở ra, Tiêu Nguyệt Trạch và hơi lạnh cùng bước vào, hắn mang theo hơi nước, áo choàng trên người ướt nhẹp.

 

Ta nằm trên giường la hán nhìn hắn: "Ngươi không phải đi tìm Hoàng Lương Viện sao? Sao lại quay lại rồi?"

 

Người đang cởi áo choàng dừng lại, quay đầu: "Cô khi nào nói đi Tiêu Tương Các rồi?"

 

"Ta thấy ngươi ra ngoài, còn tưởng ngươi đi tìm Hoàng Lương Viện rồi."

 

Haiz, ta còn tưởng hôm nay được giải phóng rồi.

 

 

Bình luận

11 bình luận

  • Bộ này đọc buồn quá,thương xót cho phận phụ nữ thời phong kiến sống như quân cờ bị sắp đặt sẵn số phận,có vùng vẫy có gắng cũng không thể thoát khỏi số phận.

    Ny 2 tuần trước · Trả lời

  • bộ này hay thật sự luôn, đọc mà khóc sướt mướt hmm có lẻ kiếp sau Cố Thiều Âm và La Hầu sẽ gặp lại nhau và hạnh phúc bên nhau, bọn họ sẽ được bù đắp cho những tổn thương ở kiếp này rất cảm ơn Hoài đã dịch bộ này ạ😭💖💖💖💖💖

    mát ci 2 tuần trước · Trả lời

  • ad ơi mấy chap cuối bị lỗi ruiii

    mát ci 2 tuần trước · Trả lời

  • troi oi đọc tới chương 11 thấy hay qua troi nma sợ se bây oi😭

    mát ci 2 tuần trước · Trả lời

  • ad ơi mấy chương cuối bị lỗi á

    Khánh Ngọc 2 tuần trước · Trả lời

Loading...