LƯỠNG VONG SINH - Chương 11

Cập nhật lúc: 2024-07-07 23:16:15
Lượt xem: 711

Bốn người mới vào Đông Cung, Đoạn Lương Viện được sủng, thái tử thường ở Tích Vân Các, Hoàng Lương Viện kế tiếp. Điện Trường Định không vào mắt thái tử, Lạc Mai Cư của Đậu Phụng Nghi còn nhỏ, chủ Ánh Nguyệt Hiên không tranh sủng, cả Đông Cung chỉ còn Tích Vân Các và Tiêu Tương Các chiếm ưu thế.

 

Có thị thiếp hay không với ta không khác gì, ta vẫn sống tùy tiện, Đông Cung quá lớn, phải thỉnh thoảng đi dạo để tìm lối ra, ta và An Lan rảnh rỗi sẽ lấy cớ đi dạo khắp nơi trong Đông Cung.

 

Sau bữa tối, ta ra ngoài đi dạo đến gần Ánh Nguyệt Hiên, vị trí của Ánh Nguyệt Hiên khá hẻo lánh, cung nữ ít tới, tiện cho ta và An Lan tìm kiếm.

 

Ánh Nguyệt Hiên mới mở, bố trí bên trong ta không rõ, đi lòng vòng vài vòng ta lạc hướng. Đi mãi không gặp cung nữ, càng không thấy An Lan, ta đi theo con đường nhỏ. Bỗng một túi vải rơi xuống ngoài tường, cách ta một bước, làm ta giật mình lùi ba bước.

 

Bỗng tường đầu ló ra một đôi tay, tiếp đó là đầu, trên lưng đeo một túi lớn, thoải mái trèo qua tường, nếu không phải biết mặt, ta tưởng Đông Cung bị trộm.

 

Không phải chủ Ánh Nguyệt Hiên, Đỗ Thừa Huy không tranh sủng trong Đông Cung sao?

 

"Trùng hợp quá, Đỗ Thừa Huy."

 

Vừa nói xong, Đỗ Thừa Huy trèo vào trong bị dọa bước hụt, rơi thẳng từ cây xuống.

 

Độ cao, trọng lượng, tốc độ này không kịp cho ta chạy trốn.

 

Do bản Thái tử phi này làm tấm đệm thịt, đảm bảo Đỗ Thừa Huy bình an vô sự.

 

Ta nghĩ chiêu anh hùng cứu mỹ nhân này của ta thật oai phong, nên cố gắng chịu đau mà đơn tay chống đầu, tạo dáng mê người, giả vờ phóng khoáng nhíu mày, cười một hơi liền xong.

 

“Mỹ nhân không cần cảm ơn bản Thái tử phi, đây là việc bản Thái tử phi nên làm.”

 

Đỗ Thừa Huy từ trên người ta đứng dậy, khuôn mặt kiều diễm đầy kinh ngạc, hai tay nàng đặt lên n.g.ự.c ta, khi ta lâm vào vẻ đẹp của nàng, đôi tay này bắt đầu di chuyển.

 

Chủ nhân của đôi tay ấy bóp bóp, ánh mắt đầy hoài nghi, khi chạm phải khuôn mặt đỏ bừng của ta, Đỗ Thừa Huy kinh ngạc thốt lên.

 

“Ngươi thật là nam nhân!”

 

“!!!”

 

Ta mặt đỏ bừng phản bác: “Ta không phải!!!”

 

“Không trách được trong cung đều nói Thái tử phi không được sủng ái, hóa ra là giả trang nam, sợ rằng Thái tử cũng bị ngươi lừa gạt, ngươi thật có bí mật này, ta phải dẫn ngươi đi gặp Thái tử vạch trần thân phận của ngươi!”

 

Đỗ Thừa Huy như phát hiện điều mới mẻ, nàng hai tay trên n.g.ự.c ta lại bóp lại nắn, cuối cùng xác nhận cảm giác của mình, một chưởng đánh lên n.g.ự.c ta, ánh mắt đầy dữ tợn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/luong-vong-sinh/chuong-11.html.]

 

“Ngươi bằng phẳng như thế, còn dám nói mình không phải nam nhân!”

 

“Ta không phải nam nhân mà!”

 

Ta hét lớn thoát khỏi ma trảo của Đỗ Thừa Huy, định thần nhìn, hóa ra ta mơ thấy Đỗ Thừa Huy.

 

Trong mơ, nàng lột sạch quần áo ta đi gặp Thái tử vạch trần ta là nam nhân, trong mơ Thái tử biết được liền giận dữ, áp giải ta đi gặp Hoàng đế hai người muốn hỏi tội ta.

 

Trên đường dù ta có giải thích thế nào họ cũng không nghe, còn nói ta là nam nhân thật, cuối cùng ta bị lột quần còn thật có hai lượng thịt, mọi người không ai tin ta, ta trực tiếp bị áp giải lên đài c.h.é.m đầu.

 

Ta sờ khắp người mình, cái có đều có, cái không đều không có, tốt, chỉ là một giấc mơ.

 

Ta lo lắng tự an ủi, nằm bên cạnh Tiêu Nguyệt Trạch nghe thấy ta kêu lên cũng tỉnh dậy từ trong mộng, hắn châm ngọn nến, ánh nến chiếu sáng giường.

 

“Mơ thấy ác mộng rồi?”

 

Ta kinh ngạc quay đầu, mới nhớ ra Tiêu Nguyệt Trạch tối nay lại ở trong phòng ta, để chắc chắn, ta đưa tay sờ loạn trên người hắn, không chú ý đến khuôn mặt Tiêu Nguyệt Trạch đỏ bừng liên tục thay đổi.

 

Tốt, cái có đều có, cái không có đều không có.

 

Rất lớn, rất chân thật.

 

“Đây mới là nam nhân thật.”

 

Xác định được điều chắc chắn, ta mới thở phào nhẹ nhõm, nỗi sợ hãi trong lòng biến mất ngay tức khắc, ta vui vẻ nằm trở lại giường mình chuẩn bị chìm vào giấc mơ ngọt ngào.

 

Bên tai vang lên một tiếng hét phẫn nộ, lại khiến ta một trận đổ mồ hôi lạnh.

 

“Cố Thiệu Âm!”

 

Ta chui đầu vào chăn, sau đó mới nhận ra mình đang kinh hãi tột độ.

 

Hỏng rồi, ta dường như đã chạm vào thứ không nên chạm.

 

“Ngày mai ngươi phải chép mười lần ‘Nữ giới’ cho cô!”

 

 

Bình luận

11 bình luận

  • Bộ này đọc buồn quá,thương xót cho phận phụ nữ thời phong kiến sống như quân cờ bị sắp đặt sẵn số phận,có vùng vẫy có gắng cũng không thể thoát khỏi số phận.

    Ny 2 tuần trước · Trả lời

  • bộ này hay thật sự luôn, đọc mà khóc sướt mướt hmm có lẻ kiếp sau Cố Thiều Âm và La Hầu sẽ gặp lại nhau và hạnh phúc bên nhau, bọn họ sẽ được bù đắp cho những tổn thương ở kiếp này rất cảm ơn Hoài đã dịch bộ này ạ😭💖💖💖💖💖

    mát ci 2 tuần trước · Trả lời

  • ad ơi mấy chap cuối bị lỗi ruiii

    mát ci 2 tuần trước · Trả lời

  • troi oi đọc tới chương 11 thấy hay qua troi nma sợ se bây oi😭

    mát ci 2 tuần trước · Trả lời

  • ad ơi mấy chương cuối bị lỗi á

    Khánh Ngọc 2 tuần trước · Trả lời

Loading...