Chạm để tắt
Chạm để tắt

Lương Sử: Việt A Man - Chương 9

Cập nhật lúc: 2024-07-13 23:18:12
Lượt xem: 1,993

Ánh mắt bà rất dịu dàng, đó là sự thương xót và ân cần mà ta chưa từng thấy. Dưới ánh nhìn ấy, ta cảm thấy luống cuống, như được ngâm trong nước ấm, từ xương cốt lan tỏa ra cảm giác tê tê ngứa ngáy.

Bà vuốt tóc ta, nói: “A Man, ngươi là người trung thành, nếu sau này tiểu thư gặp nguy hiểm trong nội trạch, ngươi phải đưa nàng đi, dù có phải hy sinh tính mạng.”

*Nội trạch: nơi ở của các thê thiếp, phụ nữ trong gia đình quý tộc hoặc hoàng gia.

Ta vội quỳ xuống, nhưng không biết phải nói gì, khi mở miệng, nước mắt lại từng giọt từng giọt rơi xuống.

Bà dịu dàng nói: “Đứa trẻ ngoan!”

Chu ma ma không qua khỏi mùa thu này.

Đó là năm thứ ba ta vào phủ, cũng là năm thứ hai tân phu nhân nhập môn.

Bà vuốt tóc tiểu thư, nói: “Phúc nhi giỏi thêu thùa, dễ sinh nở, nếu tiểu thư không có con, hãy thu nàng vào làm thiếp cho lang quân, để nàng sinh con nối dõi. Lan Kiều thông minh, giỏi quản lý, tiểu thư không thích những việc tầm thường, hãy để nàng giúp tiểu thư quản lý việc nhà.”

“Ta đã dạy dỗ tốt Đan Vân và Bích Nguyệt, hai nàng ta xinh đẹp, trong sạch, trung thành, nếu tiểu thư không được phu quân yêu mến, hãy nâng họ làm thiếp, để kiểm soát hậu viện trong tay.”

Bà lại chỉ vào ta, nói: “A Man trung thành, tiểu thư hãy đối xử tốt với nàng, nếu sau này bị giam cầm trong nội trạch, A Man có thể vì tiểu thư mà trung thành, thậm chí hy sinh tính mạng!”

Bà khóc nói: “Tiểu thư, từ khi người sinh ra, đã ở trong vòng tay ta, ta nuôi nấng người, bảo vệ người, dạy người tập đi, tiểu thư, con của ta chỉ có mình người thôi, người phải sống tốt!”

Tiểu thư đáp: “Ta biết rồi!”

Chu ma ma cố gắng mỉm cười.

Sau một lúc lâu, bà bỗng nhiên mở mắt, lớn tiếng gọi: “A Ngọc!”

Tiểu thư nắm c.h.ặ.t t.a.y Chu ma ma, quỳ bên giường, nghẹn ngào đáp: “A Ngọc đây!”

Chu ma ma dường như yên lòng, giọng nói mơ hồ: “A Ngọc, ta đã làm cho người hai đôi giày, người đi thử xem có vừa không.”

Khóe miệng bà hiện lên nụ cười nhạt, nói: “A Ngọc, ta thấy A Lang rồi, còn cả đứa con đã mất của ta, A Ngọc, ta phải đi tìm họ rồi.”

Nước mắt tiểu thư cuối cùng cũng rơi xuống, nàng nói: “Đi đi, đừng để họ chờ lâu quá!”

Tang lễ của Chu ma ma được tổ chức vô cùng trọng thể, thầy phong thủy nổi tiếng chọn đất mộ tốt, quan tài sớm được làm từ gỗ quý, chăn đệm được may từ lụa, đồ trang sức được chôn theo đầy đủ, những người trong phủ từng được bà giúp đỡ đều đến tiễn đưa, tiểu thư còn đích thân đội khăn tang.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/luong-su-viet-a-man/chuong-9.html.]

Ngay cả hầu gia và phu nhân cũng đến thắp hương.

Đám người hầu đều nói, nếu có thể sống như Chu ma ma, được chủ nhân phụng dưỡng đến cuối đời, ch/3t đi còn được tổ chức tang lễ trọng thể như vậy, thì quả thật có phúc phận.

Sau khi Chu ma ma được an táng, tiểu thư đứng rất lâu trong phòng của bà.

Ta thu dọn đồ đạc của ma ma, sau đó quỳ trước mặt tiểu thư, xin nàng ban cho ta một cái tên.

Tiểu thư thắc mắc: “Ngươi không thích tên A Man sao?”

Ta lắc đầu, nói: “Tên A Man rất hay, nhưng ta muốn có một họ, tiểu thư đã cho ta một mạng sống, xin hãy ban cho ta một họ, để sau này khi xuống âm phủ, ta cũng không phải là cô hồn dã quỷ.”

Tiểu thư hỏi: “Phụ mẫu ngươi không đặt họ cho ngươi sao?”

Ta suy nghĩ rất lâu, rồi đáp: “Không có!”

Ta là con rơi, tự nhiên không theo họ phụ thân, huống hồ ta cũng không biết phụ thân ta họ gì. Nay ta đã biết chữ, chỉ biết rằng phụ thân ta có thể họ “Vương”, nhưng không biết là “Vương” hay “Uông”. Nhưng dù là họ nào, ta cũng không muốn theo họ ấy.

Tiểu thư cảm thán: “Thực ra Chu ma ma cũng không phải họ Chu, chỉ là phu quân bà họ Chu, nên mọi người gọi bà là Chu ma ma. Họ gốc của bà không ai nhớ. Ta từng hỏi bà, bà cũng quên rồi!”

Nàng nói: “Chu ma ma sinh bốn đứa con, hai đứa ch/3t non, một đứa ch/3t bệnh, còn một đứa con gái bị bán làm con dâu nuôi từ bé, nay không biết lưu lạc nơi đâu.”

Nàng nói: “A Man, sau khi con cái ch/3t, Chu ma ma mới đến làm nhũ mẫu cho ta. Hồi nhỏ ta thường bị phạt, Chu ma ma lén đưa điểm tâm cho ta ăn, dạy ta cách nũng nịu với phụ mẫu, và luôn muốn dạy dỗ ta bất cứ điều gì.”

Nàng nói: “A Man, mẫu thân ta mất rồi, nhũ mẫu cũng mất rồi.”

Mẫu thân mất, con cái nên khóc một trận, nhưng tiểu thư không khóc, nàng lặng lẽ lật xem y phục giày dép mà Chu ma ma để lại, bảo ta sắp xếp vào một chiếc rương lớn.

Tiểu thư đưa ta trở về phòng, từ hộp lấy ra một tờ giấy, đó là giấy bán thân của ta. Phụ mẫu ta không biết chữ, mụ bà viết giấy rồi bắt họ điểm chỉ. Trên đó không ghi ta tên Man Tử, mà là Hoa Đào.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Không có họ!

Tiểu thư nói: “Ngươi sinh ra ở Việt Châu, vậy họ Việt nhé!”

Tiểu thư đưa giấy bán thân cho ta.

Ta sợ hãi không dám nhận, quỳ xuống dập đầu nói: “Là nô tì mạo phạm, chỉ xin tiểu thư đừng đuổi nô tì đi!”

Tiểu thư nói: “Ta không có ý định đuổi ngươi đi!”

Nàng im lặng rất lâu, dường như muốn nói điều gì với ta, nhưng cuối cùng lại không nói gì, chỉ đưa giấy bán thân cho ta.

Loading...