Chạm để tắt
Chạm để tắt

Lương Sử: Việt A Man - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-07-13 23:17:59
Lượt xem: 2,161

Kiều Kiều mắt to, eo thon, tóc đen, là một cô gái quê xinh đẹp, ở kỹ viện một thời gian cũng nổi tiếng. Phụ thân Phúc nhi thường vào thành, mang ít tiền đồng về, hoặc mua đồ ăn, hoặc chuộc lại đồ đã cầm cố. Nhưng năm ngoái, Kiều Kiều tự chống gậy xin ăn trở về, nàng trước đây được cưng chiều, dung mạo đẹp, lại hay cười, nhiều người thích nàng. Nhưng giờ mặt nàng vàng vọt, gầy yếu như vỏ cây liễu già ở đầu làng, thô ráp, tàn tạ, chạm vào là rơi từng mảng. Nàng gõ cửa cha mẹ, xin họ cho về nhà. Nàng nói mình mắc bệnh hủi, sắp ch/3t rồi, kỹ viện muốn chôn sống nàng, nhưng các chị em trong kỹ viện gom tiền riêng cho nàng, để nàng bị đuổi ra. Nàng muốn ch/3t ở nhà.

Tay nàng trần trụi đầy những vết lở loét.

Nhà nàng đóng kín cửa, sau đó ta không bao giờ gặp lại Kiều Kiều nữa.

Phúc nhi kể với ta, phụ thân nàng vừa khóc vừa nói: “Kiều Kiều, phụ thân có lỗi với con, nhưng đệ đệ con cần lấy vợ, muội muội con cần gả chồng, Kiều Kiều ơi, con tự tìm chỗ mà ch/3t đi!”

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Kiều Kiều sau đó đã nhảy sông, vì nàng mắc bệnh hủi, làm ô nhiễm nước sông, gia đình lại phải bồi thường, phụ mẫu nàng suốt ngày chửi mắng nàng là thứ đồ mục nát, ch/3t cũng muốn hại gia đình.

Tiểu thư là tiểu thư của gia đình danh giá, mụ bà sợ nàng, nếu tiểu thư không muốn giữ ta lại, ta sẽ bị đưa vào kỹ viện, rồi cuối cùng cũng phải nhảy sông mà ch/3t.

Tiểu thư là ân nhân cứu mạng của ta!

Ngày thứ hai sau khi trở thành nô tì mới, ta phải đến dập đầu trước tiểu thư, ta thực lòng dập đầu rất mạnh, trong lòng cầu chúc cho tiểu thư mọi điều tốt lành. Nàng đã cứu mạng ta, nhưng ta là nô tì, không biết làm sao báo đáp, chỉ mong tiểu thư mọi việc đều thuận lợi.

Ta và Phúc nhi được phân công quét dọn trong viện của tiểu thư. Phúc nhi không giống ta, nàng rất sợ tiểu thư, nói rằng tiểu thư nhỏ tuổi đã phải quản lý gia đình, chắc chắn là người rất lợi hại, sợ rằng tiểu thư sẽ đánh ch/3t nàng.

Nhưng khi nhận được tháng lương đầu tiên, Phúc nhi lập tức thích tiểu thư, ngày ngày cầu Bồ Tát phù hộ cho tiểu thư bình an.

Dù là nô tì quét dọn như ta và Phúc nhi, mỗi tháng cũng được hơn hai trăm văn tiền, vì là nô tì bán thân, số tiền này không phải gửi về nhà, coi như tiền tiêu vặt của mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/luong-su-viet-a-man/chuong-3.html.]

Phúc nhi vui mừng, ta cũng vui mừng.

So với những ngày trước ở nhà, những ngày ở phủ như là sống trong tiên cảnh.

Ngày thường chỉ cần quét dọn, không cần làm các công việc khác. Thức ăn sạch sẽ, ăn cơm gạo trắng, còn được ăn no. Làm xong công việc, chúng ta học quy củ từ nhũ mẫu của tiểu thư, Chu ma ma. Chu ma ma tóc đã bạc trắng, mặt mày hiền từ, dạy dỗ chúng ta rất nghiêm khắc, nhưng khi ta làm tặng bà đôi giày, bà cũng cười với ta, bảo ta nghỉ ngơi, còn lấy quả cho ta ăn.

Bà có chút giống đại mẫu của ta.

Đại mẫu là người nhân từ nhất nhưng cũng là người tàn nhẫn nhất trong nhà ta.

Bà thương xót cho số phận của mẫu thân, không để mẫu thân làm việc nặng, cũng không hành hạ bà. Không có bà mẹ chồng nào lại nhân từ và yêu thương con dâu như bà. Bà cũng thương xót ta, khi ta làm việc không tốt bị đánh, bà khuyên can phụ thân và mẫu thân ngừng tay, khi ta không được ăn cơm, bà cũng lén bẻ cho ta nửa chiếc bánh. Nhưng cũng chính bà, muốn phụ thân gi/3t ta, muốn phụ thân gửi ta đi làm con dâu nuôi. Khi ta vô ý làm ngã đệ muội, bà đánh ta ngã xuống đất, còn báo với phụ thân và mẫu thân, để họ đánh ta thêm.

Chu ma ma đối xử với ta bằng tình thương như đại mẫu, nhưng không tàn nhẫn như đại mẫu. Ta dần coi bà như người thân, may giày cho bà, còn muốn may vá quần áo cho bà.

Chỉ là tay ta quá vụng về, làm việc đồng áng thì giỏi, nhưng thêu thùa thì không được. Đừng nói đến thêu hoa, ngay cả việc tước chỉ ban đầu, vì tay ta thô ráp, cũng đã làm hỏng không ít sợi tơ. Nhưng Phúc nhi lại lọt vào mắt xanh của Chu ma ma, bà thấy những đường kim mũi chỉ của Phúc nhi rất chắc chắn, hoa văn thêu cũng đẹp mắt. Bà mang về hương cao, để Phúc nhi bôi tay, làm cho đôi tay trắng nõn, rồi học thêu thùa.

Chu ma ma nói, khi tiểu thư đến tuổi cập kê sẽ phải xuất giá, gả vào nhà danh gia vọng tộc, dù nhà sẽ mang theo thợ thêu giỏi nhất, nhưng người trong viện của tiểu thư cũng phải biết chút ít thêu thùa, giữ phép tắc. Nói đến đây, bà nhìn ta, thấy ta vẫn đang ăn điểm tâm, bà thở dài: “Có nô tì nhà nào như ngươi, tay chân không khéo léo, cũng không chịu học hỏi.”

Ngay sau đó, bà lại thở dài, nói: “Vụng về cũng tốt, an phận cũng tốt, sau này nếu có thể cứu tiểu thư thì sao?”

Ta không hiểu, tại sao tiểu thư lại cần ta cứu.

Loading...