Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Lúc biết yêu người thì đã muộn - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-09-20 14:33:07
Lượt xem: 165

Ta hồi phục rất nhanh, chỉ qua nửa tháng đã có thể xuống giường đi lại.

Nhưng ta chỉ có thể ở trong căn phòng nhỏ của Ngọc Thanh Các.

Mỗi lần ta định bước ra ngoài, hai tiểu nữ hầu lắm mồm lại quỳ trước mặt ta yêu cầu ta trở về nghỉ ngơi, không cho ta ra ngoài.

Ta bất lực đứng ở cửa, nhìn bầu trời tự do bên ngoài cung.

Mấy ngày qua, Vân Vạn Thạnh chưa hề ghé thăm ta lần nào. Nghe từ hai cung nữ, Vân Vạn Thạnh đang bận chuẩn bị lễ phong hậu.

“Ta có thể ra ngoài một chút được chăng?”

Ta ngồi bên bàn, nhìn vào ấm trà đã cạn, đảo ngược chén trà rỗng lên mặt bàn.

“Nguyễn cô nương xin đừng làm khó chúng ta. Gần đây trong cung bận rộn chuẩn bị lễ phong hậu, lúc này cô không nên ra ngoài thêm phiền phức.”

“Lỡ như làm phật lòng bậc quý nhân thì đầu chúng ta không giữ được đâu.”

Những lời của cung nữ rất đáng thương, nhưng ánh mắt lại đầy khinh bỉ và chán ghét.

Ta chống tay lên mặt bàn đứng dậy, muốn đi ra cửa. Bỗng dưng ta không muốn nghe theo sự sắp đặt của người khác nữa, nhất quyết làm theo ý mình: “Nếu ta nhất định phải ra ngoài thì sao?”

Cung nữ tức giận, nhíu mày nhìn ta, hai tay chống hông, dáng vẻ như muốn dạy dỗ ta.

“Nguyễn cô nương, ta nói thẳng với cô, là thánh thượng ra chỉ không cho cô rời khỏi Ngọc Thanh Các.”

“Chủ nhân trong cung chúng ta đều là những tiểu thư danh giá, cô xuất thân không tốt, lại đi Đông Ly hòa thân, ta nghe nói thánh thượng đã cứu cô từ trại quân kỹ.”

“Thánh thượng giữ cô ở hậu cung, không chỉ các chủ nhân trong cung không vui, mà ngay cả các quan trong triều cũng không đồng ý.”

“Hiện giờ trong cung đều tránh xa Ngọc Thanh Các, họ sợ vào đó sẽ bị nhiễm bệnh……”

“Bốp!”

Ta vung tay tát vào mặt cung nữ.

Cô ta ngây ra nhìn ta, ngay sau đó nghiến răng, xắn tay áo lao vào tấn công ta.

“Ngươi, hạng kỹ nữ hạ lưu, dám động tay với ta.”

“Ngươi có biết ta là ai không? Ta chính là cung nữ hầu cận của hoàng hậu, Thanh Trúc.”

“Nếu không phải vì ngươi, bây giờ ta đã cùng Thanh Mai, Thanh Tú giúp hoàng hậu chuẩn bị lễ phong hậu rồi.”

“Ta còn làm gì ngươi, ngươi lại dám động thủ với ta.”

“Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết, những kẻ hạ lưu như ngươi dù có c.h.ế.t trong hậu cung cũng không ai quan tâm…”

Thanh Trúc túm tóc ta, tấn công vào mặt ta: “Ngươi là đồ hồ ly tinh, ta nhất định phải xé nát mặt ngươi.”

Ta đã tránh tay cô ta, nhưng vẫn bị tát một cái.

Cô ta khá mạnh tay, nên tai ta ong ong lên.

Ta cố nắm tay cô ta, nhưng vừa mới khỏi bệnh nên còn hơi yếu.

Thấy ta rơi vào thế hạ phong, Thanh Trúc liếc mắt nhìn cô cung nữ nhỏ tuổi đang run rẩy sợ hãi ở cửa: “Xuân Hương, sao ngươi đứng ngây ra vậy, mau đến đây, giữ chặt con tiện nhân này, đánh cho thật đau…”

Xuân Hương không dám trái lệnh Thanh Trúc, chỉ đành bước tới bên cô ta, học cách nắm lấy tay ta.

Ta vốn đã không còn sức, lại bị hai người đánh.

Xuân Hương vừa đến, ta liền bị hai người đè xuống đất.

Xuân Hương giữ tay ta, Thanh Trúc kéo tóc ta, đánh vào mặt ta.

Cô ta cố tình đánh vào những chỗ yếu, mới đánh vài cái, mũi ta đã chảy máu.

Máu mũi ta chảy xuống miệng, vị tanh ngọt làm ta không kìm nổi nôn ọe.

Ta “ọe” một tiếng, nôn hết thức ăn trong dạ dày lên người Thanh Trúc.

Thanh Trúc ghê tởm nhìn ta, túm tóc kéo ta ra ngoài: “Nếu ngươi đã khiến ta ghê tởm như vậy, thì ta sẽ cho ngươi xuống hồ nước để tỉnh táo.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/luc-biet-yeu-nguoi-thi-da-muon/chuong-7.html.]

Thanh Trúc và Xuân Hương hợp lực đẩy ta xuống hồ nước ngoài Ngọc Thanh Các.

Nước hồ đầu xuân lạnh thấu xương.

Ta vốn biết bơi, nhưng lúc này lại không muốn vùng vẫy.

Ta nhắm mắt, từ từ chìm xuống đáy hồ, bàn tay nắm chặt từ từ buông lỏng.

Ta nhìn thấy mẹ đang từ từ bước đến gần.

Ta nắm tay mẹ, tựa đầu vào vai mẹ, “Mẹ ơi, Thi Thi sai rồi, không nên nhất quyết tìm Vân Vạn Thạnh trái lời mẹ.”

“Thi Thi mệt mỏi quá, Thi Thi không muốn tìm Triệu Thục Mị nữa, thiếp chỉ muốn đi cùng mẹ……”

“Đừng chết……”

Ta mở mắt, nhìn mọi thứ trước mặt một cách mơ hồ.

Ta lại không chết.

“Kỹ nữ to gan, dám gây loạn ở hậu cung. Người đâu, kéo cô ta đi, đánh hai mươi gậy.”

Nghe vậy, ta khó khăn ngẩng đầu, nhìn thấy quý phụ sang trọng ngồi trên sập, mắt ta mở to ngạc nhiên.

Triệu Thục Mị?

Ta dùng móng tay cào vào lòng bàn tay, cơn đau khiến ta lập tức tỉnh táo.

Ta nhắm mắt chặt lại rồi mở ra, mặc dù người trước mặt đã già đi nhiều so với năm đó, nhưng ta có thể khẳng định, chính là Triệu Thục Mị đã bỏ thuốc độc vào rượu của mẹ.

Triệu Thục Mị nhíu mày, giọng đầy tức giận, “Kỹ nữ, ngươi dám nhìn chằm chằm bổn cung, móc mắt cô ta ra cho ai gia trước đi…”

Triệu Thục Mị vừa dứt lời, những cung nữ đang kéo ta ra ngoài, đột nhiên dừng lại. Họ ấn chặt ta xuống đất, nắm lấy cơ thể và cằm ta, chuẩn bị dùng vật nhọn để đ.â.m vào mắt ta.

Thấy vậy, ta ngửa đầu cười lạnh, bắt chước giọng mẹ: “Triệu Thục Mị, ngươi sẽ gặp báo ứng.”

Nghe lời ta, Triệu Thục Mị tức giận, khuôn mặt biến sắc.

Bà ta đứng dậy, bước đến gần ta, đẩy các cung nữ ra, túm tóc và tát vào mặt ta.

Bà ta híp mắt nhìn ta, giọng điệu đầy sợ hãi và tàn nhẫn: “Kỹ nữ, ngươi rốt cuộc là ai?”

Ta nhìn Triệu Thục Mị và cười cười.

Ta vốn định c.h.ế.t cùng mẹ để chấm dứt mọi chuyện.

Không ngờ trời cao có mắt, lại để Triệu Thục Mị tự đến tìm ta.

Vậy thì, ta sẽ phải chiến đấu với thân xác tàn tạ này.

Ta l.i.ế.m vết m.á.u bên miệng, cúi đầu cười lạnh: “Ngươi nghĩ chuyện năm đó không ai biết sao?”

“Có vẻ thân phận của ngươi cũng không thấp, không biết thánh thượng mà biết năm đó ngươi cũng muốn hại hắn, liệu hắn có còn ban cho ngươi danh vị cao quý này không?”

Triệu Thục Mị híp mắt nhìn ta, từ từ buông tay khỏi tóc ta, đặt tay lên cánh tay của cung nữ bên cạnh, thay đổi vẻ sợ hãi trước đó thành dáng vẻ ngẩng cao đầu, khinh thường nhìn ta: “Có vẻ ai gia đã bị ngươi làm cho tức giận đến hồ đồ.”

“Người đâu, kéo kỹ nữ này ra ngoài đánh chết.”

“Mẫu hậu, tuyệt đối không thể!”

“Người này chính là ân nhân cứu mạng của bệ hạ, nếu bệ hạ biết chúng ta đánh chết, chắc chắn sẽ không vui.”

“Hơn nữa, lễ phong hậu sắp tới, bệ hạ đại xá thiên hạ, lúc này hậu cung có người c.h.ế.t cũng không tốt.”

“Mẫu hậu, người bớt giận, không bằng giữ lại kỹ nữ này, chờ lễ phong hậu kết thúc rồi hãy g.i.ế.c cũng không muộn……”

Ta từ từ xoay đầu, nhìn vào đôi mắt có nét tương tự với đôi mắt ta, cúi đầu cười lạnh: “Đồ giả mạo lại có thể lên ngôi hậu, nực cười thật.”

Nữ nhân nhìn ta, cười nhẹ: “Dù ta có là đồ giả, bệ hạ vẫn sẽ phong ta làm hoàng hậu.”

“Ngươi cũng đã vào cung một thời gian, nếu bệ hạ thật sự muốn ngươi vào hậu cung, chỉ cần một chỉ dụ là được, nhưng hắn lại để ngươi ở hậu cung không danh không phận, ngươi có biết lý do không?”

Ta đương nhiên biết lý do.

Loading...