Lửa thiêu lụi tình - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-07-06 11:21:56
Lượt xem: 2,458

04

Ngày hôm sau camera lỗ kim đã đến, tôi lắp nó ở ngoài cửa, điều chỉnh góc độ nhiều lần, cho đến khi nó đối diện với khoảng đất trống giữa nhà tôi và hàng xóm.

Làm xong tất cả, chuông điện thoại di động của tôi đúng lúc vang lên.

Là Trần Minh gọi tới.

“Bà xã, hôm nay anh phải tăng ca, tối anh mới về.”

“Hôm nay không phải đã nói sẽ đến nhà ba mẹ ăn cơm sao?” Tôi hỏi anh ta.

“Tạm thời anh có việc, hôm nay em tự mình trở về đi.”

Khi cúp điện thoại, chẳng biết vì sao quanh chóp mũi của tôi lại xuất hiện  mùi hoa lan kia.

Tôi nhíu mày, tìm trong danh bạ đồng nghiệp Tưởng Đại Hữu của Trần Minh: “Anh Tưởng, hôm nay hai người tăng ca sao?”

“Không phải, bây giờ cục lao động nghiêm tra 996, ngay cả lãnh đạo cũng sợ.”

 

Khóe môi tôi đang nhếch lên liền rủ xuống: “Đúng vậy, ngay cả lãnh đạo cũng sợ, nhưng Trần Minh nhà chúng ta lại không sợ.”

Người chậm hiểu như Tưởng Đại Hữu lúc này cũng phát hiện ra điều không đúng: “Em dâu, hai người…”

Tôi cười nói: “Không sao, làm phiền anh rồi, anh Tưởng.”

Cúp điện thoại, suy nghĩ của tôi phảng phất thoáng cái trống rỗng, thế nên trong lòng đột nhiên nảy sinh một ý niệm muốn ly hôn.

Hai chữ ly hôn mới xuất hiện trong đầu tôi, chính tôi cũng sửng sốt.

 

Bắt đầu từ năm tôi mười sáu tuổi, gả cho Trần Minh chính là giấc mộng của tôi, nhưng bây giờ, tôi lại muốn rời khỏi anh ta.

Tôi mở ứng dụng ngân hàng, thẻ tín dụng của anh ta vẫn luôn là tôi trả, ba tháng nay đột nhiên không cho tôi quản.

Có lẽ tôi có thể thông qua ghi chép mua sắm tra được bây giờ anh ta đang ở đâu.

Nội dung hóa đơn làm tôi vô cùng ngạc nhiên.

Nhỏ thì vé vào cửa buổi biểu diễn, lớn thì túi trang sức, chỉ ba tháng ngắn ngủi mà đã tiêu hai mươi vạn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/lua-thieu-lui-tinh/chuong-4.html.]

Bằng với hơn nửa năm tiền lương của Trần Minh.

Tuy nhiên, không có cái nào trong số đó dành cho tôi.

Thu nhập của tôi nửa năm nay luôn chống đỡ chi tiêu gia đình, anh ta thì sao? Anh ta coi tiền như rác.

Chúng tôi quả nhiên đều là chó liếm.

Khoản chi tiêu gần nhất trên hóa đơn là mười phút trước, bên nhận tiền là cửa hàng châu báu nổi tiếng nào đó, tùy tiện mua một chiếc nhẫn cũng bằng tiền lương hai tháng của Trần Minh.

Đơn này quét sáu vạn bốn ngàn ba trăm tám mươi tám.

 

Nghĩ đến nhẫn cưới của chúng tôi chỉ là đôi vòng tròn trơn, tổng cộng cũng tốn không đến ba ngàn đồng, trong lòng tôi đột nhiên có loại cảm giác khó tả.

 

05.

“Hoan Hoan, cậu có thể giúp tớ liên lạc với luật sư không?”

Tịch Hoan Hoan mở một phòng làm việc nhỏ, thường xuyên có tranh chấp nghiệp vụ, nên luôn có luật sư hợp tác.

Cô ấy gửi cho tôi một phương thức liên lạc, sau đó mới hỏi: “Sao vậy?”

“Không sao, tớ chỉ muốn hỏi ý kiến một chút về vấn đề tài sản sau khi kết hôn.”

 

“Đã kết hôn rồi còn hỏi ý kiến gì nữa, lúc ấy tớ bảo hai người ký hiệp nghị trước hôn nhân, cậu cũng không nghe…” Tịch Hoan Hoan ở đầu dây bên kia vừa mới lải nhải nhắc tới hai câu, đã có người tìm cô ấy nói chuyện công việc, cô ấy lại vội vàng cúp máy.

 

Tôi liên lạc luật sư, nói chuyện tôi muốn ly hôn cho đối phương biết.

Luật sư hỏi yêu cầu của tôi, tôi suy nghĩ một chút, đánh một hàng chữ qua:

“Tiền chồng tôi dùng để mua quà cho người phụ nữ khác, có thể đòi lại phần của tôi không?”

 

Tiền dùng trên người Trần Minh, tôi nhận, đó là tôi tự làm tự chịu, là cái giá phải trả khi tôi l.i.ế.m cẩu.

Nếu anh ta muốn lấy lòng người phụ nữ khác, đương nhiên cũng phải trả giá xứng đáng.

Bình luận

0 bình luận

    Loading...